Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Minh Trúc đem Huyết Hồn Hoa vừa nở ra hái xuống, nắm ở trong lòng bàn tay.
Hoa Vụ còn chưa kịp chia của, đóa hoa giống như hoa sen kia, trực tiếp hóa thành bột phấn, từ khe hở ngón tay trắng nõn của thiếu niên tung bay xuống.
Hoa Vụ: "......"
Ta......#%@*!
Khi Huyết Hồn Hoa trong nháy mắt biến mất, Hoa Vụ ngửi được một cỗ hương thơm kỳ quái trên người Minh Trúc.
Hương thơm kia không nồng đậm, nhẹ nhàng thanh nhã, nhưng...... đặc biệt dụ người.
Thiếu niên hồng y như lửa, tùy ý đứng ở đó, đều làm cho hô hấp của người ta run rẩy, rất muốn......
Hoa Vụ cảm giác mình có chút không thích hợp, cô nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng mà cũng không có hiệu quả gì.
Thân thể Minh Trúc chợt lóe, xuất hiện trước mặt Hoa Vụ, đầu ngón tay điểm ở mi tâm Hoa Vụ. Trên gương mặt khiến người ta thần hồn điên đảo lộ ra ý cười, "Huyết Hồn Hoa có thể gợi lên sắc dục của con người, bạo nộ, cừu hận càng hiều cảm xúc tiêu cực......"
Trong khoảnh khắc đầu ngón tay lạnh lẽo điểm vào mi tâm Hoa Vụ, cô liền cảm giác thế giới rõ ràng hẳn lên.
Sự xao động sâu thẳm trong nội tâm bị áp xuống.
Minh Trúc thu tay lại, chắp ở phía sau, "Xem ra, tiểu gia hỏa có ham muốn với ta nhiều hơn một chút."
Từ biểu hiện lúc trước mà xem, hắn còn tưởng rằng vị khế ước nhân này của hắn, sẽ thiên về bạo lực hơn.
Không nghĩ tới, lại là cái này......
Hoa Vụ nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có bao nhiêu ngượng ngùng, thuận miệng nói: "Ngươi đẹp như vậy, ai nhìn không muốn......" Nói đến đây, cô cổ quái cười một tiếng.
Nụ cười kia thật khiến người ta không thoải mái, so với Sơn Linh còn hơn chứ không kém.
Minh Trúc: "......"
Lá gan của tiểu gia hỏa rất lớn.
......
......
Sơn Linh lúc trước đã nói qua, gần đây Bắc Âm hoang thành náo nhiệt, chắc hẳn chính là những người này đến tìm Huyết Hồn Hoa.
Nhưng......
"Gần đây bên ngoài có chuyện lớn gì?"
"Ta làm sao biết được, ta vừa mới tới Ma tộc." Hoa vụ rũ đầu, chậm rãi đi theo phía sau.
Minh Trúc nhìn về phía ma tu bị gấu đen dắt đi kia.
Ma tu lập tức nói: "Gần đây...... Triền Tâm ma quân muốn đại hôn! Đây là chuyện náo nhiệt nhất gần đây."
"Triền Tâm......" Minh Trúc tựa hồ đang tự hỏi vị ma quân này là ai, "Là ma quân mới mới lên gần ngàn năm nay?"
"Đúng vậy."
Triền Tâm ma quân là năm trăm năm trước, kế thừa vị trí phụ quân của nàng —— đương nhiên, người ta là dựa vào thực lực ngồi lên.
Vị trí của ma quân có thể thừa kế, nhưng cần phải được sự tán thành của các ma quân khác.
Bằng không cho dù ngươi kế thừa vị trí ma quân, rất nhanh cũng sẽ bị người khác khiêu chiến, mất đi vị trí này.
"Đã chết một người nha." Giọng điệu Minh Trúc đều là tiếc nuối, một lát sau cười rộ lên, "Tính kế nhiều hơn nữa cũng không thắng nổi vận mệnh."
Ma tu không dám đáp lời, ai có thể nghĩ đến, vị ma quân thứ mười hai, không có chết chứ......
Minh Trúc lại hỏi ma tu một ít chuyện về Ma giới ngàn năm này.
Ma tu thành thành thật thật nói lại một lần những chuyện lớn xảy ra gần ngàn năm nay, bao gồm sáu trăm năm trước Ma giới khai chiến với Tu Chân giới......
Hoa Vụ hơi thiếu hứng thú, đột nhiên vài bước đuổi theo, "Ta thấy ngươi rất có tiềm chất làm chủ Ma giới, vậy từ hôm nay trở đi chúng ta bắt đầu chinh phục ma giới đi!"
"Ta không có hứng thú."
"...... ngươi lúc trước không phải là muốn chinh phục ma giới mới bị phong ấn sao?" Sao lại không có hứng thú?
"Ai nói?"
Hoa Vụ nhìn về phía ma tu kia.
Ma tu: "......"
Đây cũng không phải là ta nói, là lịch sử ghi lại như vậy mà!
"Bọn họ nói như vậy à." Minh Trúc thì thầm một tiếng, lại nói: "Ta không có hứng thú đối với chinh phục Ma giới."
"???" Hoa Vụ giữ chặt ống tay áo của hắn: "Trước đó ngươi không phải đã đồng ý rồi sao?"
"Khương cô nương, ta đã đáp ứng ngươi từ khi nào." Minh Trúc kéo ống tay áo trở về, hắn cũng chưa từng đáp ứng rõ ràng với nàng là sẽ chinh phục Ma giới, thống nhất hai giới Tu Chân và Ma tộc.
Hoa Vụ: "......"
Bất cẩn!
Chuyện nhỏ.
Không hoảng hốt.
Nhưng mà hắn rốt cuộc là vì sao bị các ma quân liên thủ phong ấn......
Hoa Vụ cảm thấy Minh Trúc sẽ không nói, cho nên cô cũng không hỏi.
Hoa Vụ tạm thời áp sự sự tò mò trong lòng xuống, "Vậy ngươi bồi dưỡng bồi dưỡng."
Minh Trúc trong nhất thời không kịp phản ứng: "Bồi dưỡng cái gì?"
"Hứng thú thống nhất Ma giới."
"......"
......
......
Phệ Hồn thành.
Bên trong cung điện khổng lồ, nam nhân một thân huyền y, ngồi trên cái ghế dựa do xương khổng lồ màu đen phía trên tạo thành, ngũ quan còn tính tuấn mỹ một mảnh u ám.
Người quỳ dưới thở cũng không dám thở mạnh.
Toàn bộ đại điện yên tĩnh không tiếng động.
"Ma, ma quân...... thành hoang Bắc Âm kia, vốn có vô số ma linh, thật sự là......"
Loảng xoảng!
Ma tộc nói chuyện bị lư hương đập trúng đầu, máu tươi chảy ròng.
Độ Sinh trầm giọng giận dữ mắng: "Ngay cả mấy con ma linh cũng không đối phó được, cần các ngươi làm cái gì!"
Ma tộc: "......"
Đó là mấy sao?
Thành hoang Bắc Âm, có bao nhiêu ma linh......
Gần ngàn năm qua, Ma tộc đi vào, có mấy tên còn sống đi ra?
Cái này không trách bọn họ được a!
"Ma quân, thuộc hạ lập tức phái người đi tìm kỳ trân dị thảo khác, nhất định có thể đuổi kịp hôn yến của Triền Tâm ma quân."
Thời gian nở của Huyết Hồn Hoa đã qua, lại phái người đi thành hoang Bắc Âm cũng không kịp nữa......
Độ Sinh trầm mặt: "Cút!"
Ma tộc đang quỳ lập tức đứng dậy, ngã lộn nhào rời khỏi đại điện.
Ngay khi những người này rời đi, chỗ tối có một người đi ra, "Ma quân, người của ngươi không mang Huyết Hồn Hoa trở về, việc này cũng không trách ta được."
Độ Sinh nhìn về phía nàng, hừ lạnh một tiếng, "Chuyện bổn quân đồng ý với ngươi, sẽ không nuốt lời."
"Vậy Cẩm Ngọc chờ tin tức tốt của Ma quân."
Độ Sinh nhìn Vân Cẩm Ngọc rời đi, phất tay áo quét toàn bộ đồ vật trước mặt xuống mặt đất.
Độ Sinh nhắm mắt lại, đi cảm ứng sợi ma khí kia của hắn ở chỗ nào.
......
......
Đêm khuya.
Trong vùng hoang dã, Hoa Vụ đang gối gấu đen ngủ ngon lành.
Minh Trúc ngồi ở một bên, nhìn đống lửa đang cháy, nhưng vào lúc này, hắn bất chợt quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang gối trên người gấu đen kia.
Ánh lửa nhảy nhót, chiếu lên mặt thiếu nữ lúc ẩn lúc hiện.
Giữa hai mày bằng phẳng của nàng dần dần nhíu lại, dường như có giấc mộng gì đó không tốt.
Minh Trúc vừa định đứng dạy, lại thấy thiếu nữ đột nhiên ngồi dậy.
Nàng ôm ngực, có chút mờ mịt nhìn bốn phía, một giây sau lại ngã ngược trở lại, vỗ thẳng vào ngực: "Dọa chết ta."
"...... mơ thấy cái gì?"
"Ngã xuống từ trên kiếm." Hoa Vụ giơ tay lên, làm thủ thế rơi xuống, "Vèo một cái, bùm...... ngã thành bánh nhân thịt."
"???"
"Quá ghê tởm."
Hoa Vụ hơi run rẩy.
Minh Trúc nghi ngờ nàng không nói thật: "Vừa rồi Độ Sinh đã xây dựng cho ngươi một mộng cảnh như vậy?"
Hay là nàng sợ độ cao? Hoặc là sợ ngự kiếm?
Hoa Vụ sửng sốt, "Hắn làm?"
"Ừ."
Hoa Vụ chớp chớp mắt, cô lập tức nhắm mắt lại.
"Ngươi còn dám ngủ?"
"Ta đương nhiên......" Hoa Vụ lại mở mắt ra, đưa ra một câu hỏi càng hão huyền hơn: "Ngươi có cách gì, có thể ngược lại bắt được hắn không?"
"Hắn là lợi dụng luồng ma khí kia của thân thể ngươi tạo ra cảnh trong mộng cho ngươi, muốn ngươi bị ma khí ăn mòn sâu hơn, bản thể của hắn cách đây rất xa... đừng có mơ mộng hão huyền."
Minh Trúc dừng một chút: "Ngươi bắt hắn làm gì?"
"Nuôi tâm ma không được, ta còn không thể bắt ma sao?" Hoa Vụ nằm suy nghĩ.
Minh Trúc: "......"
Đã làm phiền rồi.
Hoa Vụ lăn lóc bò dậy, ngồi xuống bên cạnh Minh Trúc, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.