Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Huyết Hồn Hoa ngàn năm nở một lần, lá mảnh phủ đầy lông tơ, hoa như hoa sen, nở rộ có dị hương.
Thời kỳ nở hoa ngắn, nếu bỏ lỡ thời kỳ ra hoa, Huyết Hồn Hoa sẽ héo úa, mất đi tất cả tác dụng.
Cây Huyết Hồn Hoa này, là hắn trồng ở Bắc Âm thành.
Mấy ngày gần đây đúng là thời kỳ ra hoa.
......
......
"Hẳn là ở gần đây...... tách ra tìm xem."
Mấy tên ma tu đang ở một mảnh phế tích tìm kiếm cái gì đó.
"Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Ma linh lúc trước còn có thể nhìn thấy, như thế nào đột nhiên biến mất......"
"Đúng vậy, còn có chấn động kỳ quái lúc trước, ta luôn cảm thấy Bắc Âm thành hoang này, u ám hơn nhiều."
"Được rồi, tìm được Huyết Hồn Hoa chúng ta liền rời đi, không cần sinh nhiều chuyện."
"Nơi này thật sự có sao?"
"Khẳng định có, lúc trước vị ma quân kia vì loại Huyết Hồn Hoa giết ma tu, không ít người đều biết, nếu như chưa có bị hủy, khẳng định còn ở Bắc Âm thành này."
Nghe đồn Huyết Hồn Hoa này phải lấy thi thể làm đất dưỡng, lấy máu tưới, mới có thể sống sót.
Năm đó vị ma quân kia vì gốc Huyết Hồn Hoa này, đó chính là......
"Tìm được rồi!!"
Tất cả ma tu đồng thời chạy về phía âm thanh truyền đến.
Dưới khe hở của tảng đá, một gốc Huyết Hồn Hoa cao ba tấc*, lẳng lặng đứng sừng sững ở phía dưới.
*Ba tấc = 30 centimetersThân cây của nó nhìn qua rất nhỏ, run rẩy chống đỡ đóa hoa thật lớn, cho dù ai thấy cũng sẽ lo lắng nó không chịu nổi.
Nụ hoa còn chưa mở ra, bốn phía mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển.
"Còn chưa nở hoa, chờ một chút." Một trong những ma tu ngăn cản đồng bọn muốn hái: "Huyết Hồn Hoa chưa nở, hiệu quả giảm một nửa."
"Ai biết khi nào nó sẽ nở?"
"Chắc là sắp." Ma tu kia nói: "Các ngươi nhìn xem, mép đã mở ra rồi."
......
......
Đóa hoa ghé vào trên tảng đá và nhìn đối diện.
Mấy tên ma tu vểnh mông, vây quanh một tảng đá lớn, thỉnh thoảng nhìn vào khe hở.
Hoa Vụ rụt đầu lại, quay đầu nhìn thiếu niên dựa vào bên cạnh.
Thiếu niên ngồi co chân, hồng y trải đầy đất, một tay đặt trên đầu gối, tay áo lộ ra một đoạn đầu ngón tay trắng nõn.
Tóc đen bị một cây trâm bạch ngọc búi lên một nửa, còn lại toàn bộ tản ra thả xuống, có mấy sợi uốn lượn trước người thiếu niên.
Màu đỏ và đen tối giản, càng có thể làm nổi bật phong thái thiếu niên.
Rõ ràng là lớn lên có một gương mặt như trăng sáng, tuấn tú như tiên, nhất cử nhất động lại đều mang theo ý mị u dã, câu dẫn lòng người.
Hoa Vụ không chút kiêng dè quan sát hắn.
Sinh ra đẹp như vậy......
Đáng tiếc lại là một nhân vật phản diện.
Chậc......
"Bọn họ sắp hái rồi, ngươi không đi cướp?"
"Không cần thiết." Đầu ngón tay thiếu niên câu một sợi tóc lên quấn quanh đầu ngón tay, ý cười khóe môi như phồn hoa nở rộ nhiệt liệt, "Cứ chờ đã."
"......"
Không biết còn phải đợi bao lâu nữa, Hoa Vụ nhân cơ hội kiểm tra thân thể của cô.
Phong ấn của thân thể cô đã cởi bỏ, nhưng ma khí vẫn còn, một khi cô vận chuyển linh lực, vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa trong Ma giới này, cũng không có linh khí......
Hoa Vụ cảm thấy mình nên chuyển chức.
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)"Ta phải làm thế nào mới có thể trở thành ma tu?" Hoa Vụ hỏi Minh Trúc.
"......" Lúc trước không phải còn lớn tiếng không biết xấu hổ muốn song tu sao? Minh Trúc không có nắm chữ không buông, nghĩ nàng trước đó cũng là nói bậy, "Ngươi rất muốn làm ma tu?"
Người tu nhập ma, đều là bởi vì tâm ma mà lên.
Tự nguyện nhập ma...... đa phần là thân mang huyết hải thâm thù không được báo, nguyện ý đem chính mình hiến cho ma thần.
Nhưng nàng ta......
Ma khí ở trong thân thể nàng hẳn là đã một thời gian, tâm ma cũng không sinh ra, chứng minh tâm tính của nàng không tầm thường, ma khí căn bản không cách nào ăn mòn nàng.
Nàng nhìn qua cũng không giống như có huyết hải thâm thù trong người.
Nhưng mà Minh Trúc lại nghĩ đến thân phận của nàng có lẽ......
Hoa Vụ đúng lý hợp tình: "Bây giờ chúng ta là người một nhà, người một nhà nên thống nhất giống nhau."
Minh Trúc: "......"
Hay cho một câu thống nhất giống nhau!
Khế ước là do mình kết...... Minh Trúc trầm mặc trong chốc lát, chỉ có thể nói: "Tâm ma......"
"Ta còn chưa nuôi ra đâu!" Hoa Vụ ngắt lời hắn: "Còn cách nào khác không?"
"Phế bỏ tu vi cùng linh căn, lại tìm một Ma tộc lợi hại, cướp đi ma tâm của hắn......"
Nhân tu có linh căn, Ma tộc sinh ma tâm.
Thiếu niên tùy tiện nói, phảng phất như ở trong mắt hắn, xẻo tim đoạt tu vi đơn giản như ăn cơm uống nước.
Hoa Vụ che lại vị trí trái tim xoa xoa, biểu tình cổ quái: "Vậy cũng quá...... quá kinh tởm! Ta không muốn trong thân thể của mình có trái tim của người khác.
Minh Trúc: "......"
Phản ứng đầu tiên của người bình thường hẳn là tàn nhẫn đúng không?
Hoa Vụ pass bỏ phương án này, "Còn có biện pháp nào khác không?"
Minh Trúc có thâm ý khác liếc cô một cái: "Còn có một biện pháp, phế bỏ tu vi và linh căn......"
"Không có cái không phế bỏ tu vi và linh căn?"
"Không có."
"......"
Thống khổ của phế bỏ tu vi và linh căn, đó cũng không phải là người thường có thể thừa nhận.
Hoa Vụ cảm thấy mình đến làm việc, chứ không phải đến chịu hình.
Cái này không được!
"Ta vẫn là thành thành thật thật dưỡng tâm ma thôi." Hoa Vụ lùi trở lại, chán nản lấy ra một cuốn sách da dê nhỏ, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
"......"
Ngươi đang nuôi sủng vật chắc!
......
......
"Sắp nở!"
"Mau lấy hộp tới!"
Mấy ma tu canh giữ bên cạnh Huyết Hồn Hoa, kích động hẳn lên.
Cây Huyết Hồn Hoa dưới tảng đá đang chậm rãi giãn cánh hoa ra, tầng tầng lớp lớp cánh hoa mở ra, trong cánh hoa màu đen, phảng phất có vầng sáng đỏ như máu lưu chuyển.
Hương thơm kỳ lạ tỏa ra.
Mấy ma tu gắt gao nhìn chằm chằm gốc Huyết Hồn Hoa kia, ánh mắt từng chút đỏ ngầu, tâm trạng càng ngày càng kích động.
Phụt ——
Lưỡi kiếm đâm xuyên qua ngực một ma tu, máu theo kiếm, tích tách chảy xuống.
Nó giống như một tín hiệu.
Ma tu vốn nhìn chằm chằm Huyết Hồn Hoa, nhao nhao ra tay với đồng bạn bên cạnh.
......
......
Hoa Vụ nằm sấp ở đầu tường nhìn đến líu lưỡi, "Cái này cũng quá máu me......"
Một ít kỳ trân dị bảo trân quý, đều có biện pháp bảo vệ mình.
Hiển nhiên đây chính là phương thức bảo vệ mình của Huyết Hồn Hoa.
Minh Trúc liếc cô một cái, vậy ngươi còn nhìn đến say sưa như vậy.
Bên kia rất nhanh chỉ còn lại một ma tu cuối cùng, toàn thân đầy máu, trên mặt đều là điên cuồng cười, "Là của ta...... là của ta, hahaha!"
Ma tu khom lưng, đưa tay mò vào trong tảng đá lớn.
Tay hắn mới vừa đụng phải lá của Huyết Hồn Hoa, thân thể đột nhiên bị một cỗ lực lượng kéo ra, đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Lực lượng trong cơ thể nhanh chóng xói mòn, hắn muốn ngẩng đầu, nhưng căn bản không thể động đậy.
Chỉ có thể thoáng nhìn thấy vạt áo màu đỏ, tung bay theo gió.
Thiếu niên dáng người cao gầy, bàn tay tùy ý đặt ở trên đỉnh đầu ma tu, tay kia chắp ở phía sau.
"Không......"
Sắc mặt ma tu càng ngày càng trắng, dục vọng sinh tồn mãnh liệt khiến cho hắn rít ra một chữ từ trong kẽ răng.
Thiếu niên phất tay, thân thể ma tu bay ra ngoài, như diều đứt dây, đập vào trong phế tích.
Hoa Vụ: "..."
Oa!
Hoa Vụ đè lại bàn tay muốn vỗ tay.
Ma tu kia còn chưa tắt thở, hắn chật vật bò dậy, chạy ra ngoài phế tích.
Đáng tiếc còn chưa chạy hai bước, đã bị Sơn Linh đuổi kịp.
Hoa Vụ che mắt, thân là nữ chính sao có thể nhìn một mặt tàn nhẫn như vậy.
Chỉ cần ta không nhìn, ta vẫn là nữ chính tốt bụng xinh đẹp!
Vì thế, Minh Trúc liền nhìn Hoa Vụ che mắt lại, đi ngang như con cua dịch lại đấy.
"......"