Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
"Sao bây giờ lại trở thành thành hoang rồi?"
"Ma quân Bắc Âm này, muốn thống nhất Ma tộc, khơi mào chiến tranh. Những ma quân khác đương nhiên không đồng ý, bắt tay với nhau đối phó hắn, cuối cùng thua trận, chết ở thành Bắc Âm, thi cốt không còn."
"Sau khi thua trận, thành trì không bị người ta chia cắt sao? Cái này đâu phù hợp với tư tưởng chung của Ma tộc các ngươi."
"...... Từ sau trận chiến đó, ở đây không giống như những nơi khác, nghe nói trước khi chết, vị ma quân kia đã ra lời nguyền, ma tu chết ở trong đó đều đã biến thành ma linh. Tóm lại là tà môn lắm, không phải chỗ gì tốt đâu." Ma tu run rẩy: "Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đi vào."
"Ồ." Hoa Vụ như có điều suy nghĩ: "Quả thật không thể tùy tiện đi vào."
......
......
Nữ chính là rơi thẳng vào cái chỗ này, sau khi trải qua một loạt trắc trở, thành công tháo bỏ phong ấn liền hôn mê bất tỉnh, chờ nàng tỉnh lại thì đã ở một chỗ khác.
Lúc ấy nữ chính đang vướng mắc chuyện khác, căn bản chưa từng tìm hiểu nơi nàng tháo bỏ phong ấn.
Mà Vân Cẩm Ngọc trọng sinh, không biết nữ chính phá phong ấn như thế nào, lại càng không biết nơi này.
Hơn nữa sau khi nàng ta trọng sinh, đã nhanh chóng phế đi tu vi và linh căn của nữ chính, cho nên chuyện này cũng trở nên không quan trọng.
Ma quân thứ mười hai...
"Tên hắn là gì?"
"Ai?"
"Ma quân thứ mười hai."
"Ồ...... Minh Trúc." Ma tu nói.
"Ngươi chắc chắn?"
"......" Ma tu bị nghi ngờ kiến thức lịch sử, hơi tức giận, "Ta chắc chắn, trong những ghi chép của Ma tộc viết rõ ràng."
Hoa Vụ: "......"
Vậy vị ma quân thứ mười hai này, xem ra chưa chết.
Dù sao sau này, hắn là BOSS cuối mà!
Nhưng lúc vị ma quân này lên sân khấu, không được giới thiệu bối cảnh, chỉ biết hắn ở sau màn bày mưu tính kế rất nhiều việc, hại những ma quân khác đến cha mẹ cũng không nhận ra, đều làm áo cưới* cho hắn hết.
*làm việc mà người khác được lợi còn mình thì không.Hoa Vụ suy nghĩ một lát, thấy đây có lẽ là một cơ hội.
Nữ chính muốn trở nên oai phong lẫm liệt, lại không nói muốn gió* ở đâu, nếu gió ở ma giới...... cũng không có gì không thể đúng chứ?!
*Gió = phong, trong 'oai phong lẫm liệt'Hai mắt Hoa Vụ sáng lên, tay phải nắm lại, đấm vào lòng bàn tay trái, cứ quyết định như vậy đi.
Kẻ mạnh hợp tác, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
......
......
Ma tu còn tưởng rằng Hoa Vụ nghe lọt tai lời nhắc nhở của mình, ai ngờ nàng quay đầu đã muốn dẫn hắn đi vào.
"......"
Đây là 'không thể tùy tiện đi vào' mà ngươi nói?
Dẫn hắn vào thì không tùy tiện nữa chắc!
"Ta chỉ là một ma tu bình thường, ngài buông tha ta đi." Ma tu quỳ rạp trên mặt đất, không chịu đi, bị gấu đen kéo về phía trước, tiếng gào khóc của hắn, nghe vừa thê thảm vừa đáng thương.
"Ngươi cũng đâu có ý định buông tha ta." Tốc độ của Hoa Vụ chậm lại, đi bên cạnh hắn, "Tại sao ta phải buông tha cho ngươi chứ?"
Ma tu: "......"
Thiếu nữ mặc áo choàng đen cười nhẹ, trong con ngươi đen láy phản chiếu cát vàng và bộ dạng chật vật của hắn, sự lạnh lẽo âm tự nhiên lan rộng trong lòng, cảm giác âm trầm và rợn người vây lấy hắn như thủy triều.
Một nhân tu, mang lại cho hắn cảm giác còn đáng sợ hơn một số ma tu.
Không phải sức mạnh của nàng, mà là khí chất kì lạ trên người nàng......
Ma tu tức giận mắng: "Nhân tu các người đều ác độc như vậy sao!!"
"Cũng tạm thôi." Hoa Vụ gạt một sợi tóc ra phía sau tai, mặt mày khẽ cong, "Ta khá đặc biệt."
"???"
......
......
Thành hoang Bắc Âm, thật sự là thành hoang.
Cả tòa thành đều bị sức mạnh to lớn phá hủy, chỉ còn lại một đống đổ nát.
Trên đất không một ngọn cỏ, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một ít hài cốt.
Cả thành hoang không có một chút âm thanh nào.
(Truyện được đăng tại w a t t p a d Thời Lam Yên)"Tại sao ngài lại muốn tới tìm chết chứ." Ma tu bị gấu đen giữ chặt, vẻ mặt như đưa đám, run rẩy đi tới, "Sống không tốt sao?"
Hoa Vụ chậc một tiếng, âm trầm mở miệng: "Sao ngươi biết bây giờ ta vẫn là người sống?"
"!!!"
Đồng tử ma tu chấn động kịch liệt.
Nàng chết rồi?
...... Đúng, tu sĩ bình thường, sao có thể giống như nàng?
Vù ——
Ma tu lạnh sống lưng, lông tơ dựng thẳng lên, kinh hãi nói: "Tiếng gì thế!"
"Gió."
"Không...... không phải gió." Ma tu lắc đầu, hắn xoay tại chỗ một vòng, tầm mắt nhanh chóng đảo qua bốn phía, "Không phải gió, ta muốn rời khỏi nơi này...... rời khỏi đây!!"
Rầm ——
Có thứ gì đó bị bị làm rớt, nện xuống mặt đất.
Vù ——
Trong không khí có một luồng gió thổi tới, gấu đen tát một cái qua đó, lại tát vào không khí.
Luồng gió kia vòng quanh một vòng, nhằm về phía Hoa Vụ.
Gấu đen lập tức túm lấy dây trói, dùng ma tu như công cụ mà ném qua.
Ma tu đụng phải luồng gió kia, không khí vặn vẹo một chút, mơ hồ thấy một bóng dáng ẩn hiện.
Gấu đen nhảy lên, bắt lấy cái bóng ẩn hiện kia, kéo nó ra khỏi luồng gió.
Sức chiến đấu của thứ này không quá mạnh, giãy giụa vài cái đã không còn động tĩnh, hóa thành ma khí, bị gấu đen hấp thu.
Hoa Vụ bình tĩnh đứng tại chỗ, "Vừa rồi là cái gì?"
"Ma linh......" Ma tu lúc này quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển, "Lúc trước có rất nhiều ma tu chết ở Bắc Âm thành, những ma tu đã chết kia bị nguyền rủa, hóa thành vô số ma linh, cả ngày quanh quẩn ở chỗ này, không thể rời đi......"
"Bây giờ chúng ta còn ở phía ngoài, nếu như lời đồn ngoài kia là thật, vậy bên trong sẽ có ma linh mạnh hơn, ngươi căn bản không đối phó được!"
Ma tu sợ hãi, "Chúng ta đi ra ngoài đi, ta không muốn chết."
"Sợ cái gì." Hoa Vụ không có ý rời đi, "Yên tâm, ngươi chết ta sẽ chôn ngươi."
Ma tu: "..."
Ma tu tức giận đến mắng to.
Hoa Vụ tiếp tục đi vào bên trong, trên đường lại gặp phải mấy con ma linh, đều không mạnh lắm, toàn bộ trở thành khẩu phần lương thực của gấu đen.
Lúc sắp đi vào trong thành, rốt cuộc gặp được ma linh không dễ đối phó, hơn nữa số lượng cũng tăng lên.
"Nó không phải là đối thủ của chúng." Ma tu nhìn chằm chằm gấu đen đang bị đánh hội đồng, "Ngươi sẽ hại chết nó!"
Mắt thấy gấu đen sắp thua, Hoa Vụ đột nhiên đi qua, ngăn đằng trước gấu đen: "Chờ một chút, chúng ta đàm phán giao dịch đi."
Tất nhiên ma linh không muốn giao dịch gì cả, xông thẳng về phía Hoa Vụ.
"Chẳng lẽ các ngươi không muốn rời khỏi nơi này sao?" Hoa Vụ cũng không sợ hãi, nói to hơn, "Các ngươi bị nhốt ở đây suốt ngày, không cảm thấy buồn tẻ nhàm chán sao? Các ngươi không muốn được tự do, đi ra ngoài, tìm kiếm nhiều thức ăn ngon hơn sao? Không muốn để cho những người bên ngoài cũng nếm thử nỗi khổ của các ngươi khi ở chỗ này sao?"
Ma linh phanh gấp, thiếu chút nữa đụng vào mặt Hoa Vụ.
Khóe môi Hoa Vụ nhếch lên, giọng nói gần như dịu dàng: "Ta có thể giúp các ngươi."
Ma tu: "......"
Điên rồi!!
......
......
Mấy con ma linh đưa Hoa Vụ vào sâu bên trong.
Trong đống đất đá đổ nát, thỉnh thoảng lại có ma linh ló đầu ra quan sát bọn họ, thậm chí có con lao thẳng ra, nhưng bị con phía trước dẫn đường rống một tiếng, lại lui về trong khe hở.
Ma linh bay tới bên ngoài một tòa đại điện rách nát, nửa bên đại điện đã sụp xuống, bên còn lại cũng lung lay sắp đổ.
Ma linh chui vào trong điện từ lỗ hổng trên bức tường còn chưa sụp đổ.
Hoa Vụ chỉ huy ma tu đẩy những thứ linh tinh kia ra, sau khi đi vào lại phát hiện có một cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Ma tu run bần bật.
Hắn cảm giác như bản thân đang đi đến địa ngục Vô Gián.
"Hì hì hì...... Đã lâu lắm rồi không có ai đến." Trong bóng đêm, một giọng nam không ra nam nữ không ra nữ vang lên, từ bốn phía tràn vào trong tai bọn họ, "Dạo này náo nhiệt thật."