Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Cố Kinh cho rằng Hoa Vụ sẽ còn có thể hỏi gì khác, ai biết một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng, hắn lại ngẩng đầu nhìn thì người đã đi rồi.
"......"
Thật đúng là tùy hứng.
Nói đi là đi.
......
......
Cố Kinh chuẩn bị đồ ăn xong, từ phòng bếp đi ra ngoài, phát hiện Hoa Vụ ngồi dưới mái hiên, nhìn màn mưa bên ngoài.
Lúc này mưa to hơn trước, bầu trời giống như bị chọc thủng một lỗ.
Cố Kinh đi ra ngoài, "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"Vẫn là bị nhốt ở nơi này, đều là mệnh a." Gian nan của nữ chính đều trốn không thoát!
Cũng may không bị vây khốn cùng một chỗ với nam chính bọn họ, bằng không sẽ càng bất hạnh.
Cố Kinh: "???"
Hay là?
Cố Kinh còn chưa suy nghĩ ra ý gì, chợt nghe Hoa Vụ hỏi: "Cơm xong rồi?"
"Ừm."
Hoa Vụ đứng dậy đi vào trong.
Bà ngoại còn đang ngủ, Cố Kinh không gọi bà, chỉ để lại một phần thức ăn.
"Thế nào, ngon không?"
"Cũng không tệ lắm." Hoa Vụ bình luận đúng trọng tâm: "Vẫn còn chỗ tiến bộ."
Cố Kinh nghi hoặc: "Hôm nay tôi không phát huy tốt? Bà ngoại tôi nói ăn rất ngon."
"Người thân đều mang theo filter, khó nuốt cũng là mỹ vị nhân gian." Hoa Vụ bày ra khuôn mặt nghiêm túc: "Tôi không giống vậy, tôi rất công bằng. Thiếu niên, phải sẵn sàng chấp nhận đánh giá kém, mới có thể tiến bộ."
"......"
Cố Kinh trầm mặc một lát, cười nói: "Được, tôi lại luyện tập, đến lúc đó lại mời cậu đánh giá."
Hoa Vụ đột nhiên nói ra một câu: "Nhớ trả tiền xe cho tôi."
Cố Kinh: "......"
Sao lại nói đến tiền xe?
Nói xong, Cố Kinh cũng sảng khoái, lấy điện thoại di động ra: "Tôi thêm wechat của cậu."
Hoa Vụ click mở mã thu tiền, đầu ngón tay chạm xuống màn hình: "Không cần phiền phức như vậy."
"Tôi không sợ phiền phức." Cố Kinh không chịu quét.
Hoa Vụ suy tư, trượt mã thu tiền ra, để Cố Kinh thêm bạn tốt của cô.
Danh sách bạn tốt của Hoa Vụ không có mấy người, ngoại trừ cha Lâm, chính là mấy tên đầu mào gà ngày đó ở trường, một trang cũng có thể hiển thị hết.
Cố Kinh thoáng nhìn, hiển nhiên cảm thấy số lượng bạn tốt này không đúng lắm, "Acc phụ của cậu?"
Hoa Vụ giọng điệu hơi nặng, giống như đang nhấn mạnh, "Acc chính."
"...... sao lại chỉ có mấy người như vậy?"
"Chất lượng hơn số lượng." Hoa Vụ dừng lại một chút, lại bổ sung: "Không phải ai cũng có thể nằm trong danh sách bạn tốt của tôi."
Bạn tốt của nữ chính có ngưỡng cửa!
Cố Kinh cảm thấy mấy cái avatar hoa hòe lòe loẹt kia...... cũng không giống người tốt gì.
Cố Kinh sửa lại ghi chú của Hoa Vụ, hỏi cô: "Cậu có bạn trai không?"
Hoa Vụ bưng chén lên ăn cơm, "Người thông minh không rơi vào bể tình."
Cố Kinh: "Vậy tôi nguyện ý làm một kẻ ngu ngốc."
"......" Đây là bộ não yêu đương sao? Cuối cùng tự đánh mất luôn chính mình! Quả nhiên tình yêu hại người! "Bạn học Cố, đừng yêu tôi, không có kết quả."
Cố Kinh không biết lấy dũng khí từ đâu ra, trong giọng nói đều là tự tin: "Có kết quả hay không, do tôi định đoạt."
Hoa Vụ: "......"
Dám nói lời này ở trước mặt nữ chính, dũng khí đáng khen!
Bá đạo tổng tài cũng không dũng cảm bằng mi!
......
......
Cơm nước xong, mưa to không có ý dừng lại, Hoa Vụ lật xuống dự báo thời tiết, nhìn qua còn phải rơi thật lâu.
Ông trời vì để ship CP của mình ở cùng một chỗ, cũng rất cố gắng.
Đó là mắt mù......ship sai rồi.
"Xem ra đêm nay chúng ta phải ở lại chỗ này."
Cố Kinh ngồi đối diện Hoa Vụ, đặt một chén trà táo gừng ở bên cạnh cô, hắn cầm một chén khác, "Uống một chút, đừng sinh bệnh."
Thiếu nữ không hé răng, ngón tay nhấn tới nhấn lui trên màn hình điện thoại di động.
Ánh mắt cô chuyên chú nghiêm túc, ánh sáng biến hóa trên mặt cô, Cố Kinh nhìn chằm chằm cô, đáy mắt có chút cảm xúc khó hiểu.
Cố Kinh cảm thấy trên người cô có hơi thở tương tự mình......
Ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn nhìn thấy, đã cảm giác được.
Cố Kinh đang nhìn đến thất thần, Hoa Vụ đột nhiên đưa điện thoại di động tới, ánh sáng đột nhiên đâm vào mắt khiến hắn hơi nheo lại.
Cố Kinh nghi hoặc liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái, cậu bé ngoan, luật bảo vệ vị thành niên!
Cố Kinh bị sặc, "Cậu yên tâm, tôi còn chưa đói khát đến vậy."
"Miệng đàn ông, quỷ gạt người." Hoa Vụ đánh giá hắn từ trên xuống dưới rồi lắc đầu, "Bao nhiêu cô gái nhỏ đều bị lừa như vậy."
"......"
Cố Kinh phát hiện Hoa Vụ nói là nói như vậy, nhưng cô cũng không làm cái gì khác, thậm chí còn thả lỏng hơn cả chủ nhân như hắn.
Khi thời gian đến, cô rất tự giác đi lên lầu.
Cố Kinh vốn định trải một cái giường cho cô, nhưng hắn vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy, khắp nơi đều là bụi bặm không nói, trên giường còn chất đầy đồ đạc.
"Cậu ngủ trong phòng của tôi đi, buổi tối tôi trông chừng bà ngoại." Cố Kinh nhường phòng cho Hoa Vụ.
Hắn có chút lo lắng cho bà ngoại, cho nên đêm nay hắn vẫn nên dưới trông coi thì tốt hơn.
Cố Kinh tìm khăn trải giường mới thay thế.
Hoa Vụ ngáp một cái, dựa vào tủ quần áo, nhìn hắn đổi.
Cố Kinh không hiểu sao có loại cảm giác chủ nhân đang giám sát, hắn quay đầu nhìn, thiếu nữ lại căn bản không nhìn hắn, đầu hơi rũ xuống, hình như cực kỳ mệt mỏi.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)......
......
Cố Kinh từ trên lầu đi xuống, nghe thấy bà ngoại gọi hắn, hắn vài bước đi vào.
"Bạn học của cháu đâu?" Bà ngoại khoác áo ngồi dậy.
"Ngủ rồi ạ."
"Ngủ ở phòng nào? Cháu có dọn dẹp không?"
"Phòng kia của cháu." Thấy bà ngoại nhớ tới, Cố Kinh vội vàng ấn bà trở về, "Bà đừng đứng dậy, mau nằm xuống đi."
"Phòng của cháu à......" Ánh mắt bà ngoại mang theo vài phần thăm dò: "Vậy buổi tối cháu ngủ ở đâu?"
"Cháu có thể ngủ ở chỗ nào, chăm bà thôi!" Cố Kinh để bà ngoại ngồi, hắn đi bưng thức ăn nóng vào.
Bà ngoại vừa ăn vừa tò mò hỏi: "Cháu và bạn học nhỏ kia đang yêu đương à?"
"Không có." Cố Kinh dừng lại, nháy mắt với bà ngoại: "Nhưng cháu rất thích cậu ấy. "
"Ồ! Thích nó khi nào? Sao chưa từng nghe cháu nói vậy?"
"...... hôm nay."
"???"
"Bà ngoại, vừa gặp đã yêu bà có tin không?" Cố Kinh ngồi trên đẩu, khuỷu tay chống mép giường.
Lúc hắn nhìn thấy cô ném Lăng Mặc, đã cảm thấy cô và mình rất có duyên.
"...... không tin." Bà ngoại lắc đầu: "Thấy sắc nảy lòng tham, cô gái nhỏ kia rất xinh đẹp, cháu cũng đừng có làm gì người ta."
"Bà ngoại, cháu là loại người đó sao?"
Bà ngoại: "Ai mà biết được, dù sao thì cháu cũng không được làm chuyện xấu! Có thể yêu đương, nhưng cháu phải thi đại học cho tốt, cháu phải trở thành một đứa trẻ ưu tú, là niềm tự hào của bà ngoại."
Lông mi Cố Kinh rũ xuống, một hồi lâu mới nói: "Vâng."
Bà ngoại ăn hai miếng lại hỏi: "Vậy con bé có thích cháu không?"
Cố Kinh: "Cháu cảm thấy không thích."
"Tại sao?" Bà ngoại nhìn cháu ngoại nhà mình, "Chẳng phải rất đẹp trai à, những tiểu nha đầu trong thôn, ngày nào cũng đến hỏi cháu đã trở về chưa."
Cố Kinh: "......"
Hắn cũng biết nói như nào, hắn chính là cảm thấy Hoa Vụ không thích hắn.
Thậm chí không muốn phản ứng với hắn.
Hứng thú của cô đối với mình còn không bằng Nhạc Mạn Nhi.
"Theo đuổi con gái thì phải có kiên nhẫn." Bà ngoại bắt đầu dạy kinh nghiệm, "Phải gãi đúng chỗ ngứa, biết rõ người ta thích cái gì, không thích cái gì, chủ động một chút, nhưng không thể chọc người ta chán ghét."
"Cháu biết rồi......"
"Cháu biết cái gì mà biết."
Cố Kinh lập tức chịu thua: "Vâng vâng vâng, bà ngoại, bà nói, cháu nghe."