Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Hoa Vụ đi vào văn phòng: "Thưa thầy, thầy tìm em."
Giọng điệu chủ nhiệm lớp còn tốt một chút: "Lâm Du, có bạn học phản ánh một vấn đề với thầy. Bây giờ thầy muốn hỏi em một chút."
"Vâng."
"Em có lấy đồ gì của bạn học không?"
Hoa Vụ cúi đầu, để mái tóc che hơn nửa khuôn mặt, từ từ trả lời: "Ý thầy là sao?"
"Bạn Lý Kiều bị mất một cái điện thoại, có bạn học nói thấy em cầm." Chủ nhiệm lớp nói: "Đương nhiên, thầy chỉ hỏi em một chút, nếu em nói không lấy, thầy cũng tin tưởng em."
"Em không lấy." Hoa Vụ nói: "Nhưng em biết là ai cầm."
"Gì?"
"Em nhìn thấy."
......
......
Giáo viên vật lý đang đứng trên bục giảng giảng bài, nước bọt bay tứ tung, mà học sinh ở hai dãy đằng sau vốn dĩ không nghe, vùi đầu truyền giấy cho nhau, thỉnh thoảng còn tạo ra tiếng động.
Bộp ——
Sách giáo khoa đập một cái lên bàn giáo viên.
Toàn bộ phòng học yên tĩnh lại.
Giáo viên vật lý một tay chống eo, một tay chống bàn, đằng sau mắt kính thật dày là ánh mắt sắc bén, "Mấy bạn ở đằng sau kia, các em không nghe giảng bài cũng đừng có ảnh hưởng đến các bạn khác học!"
Giáo viên vật lý bắt đầu mắng người.
"Thầy Triệu."
Ngay lúc giáo viên vật lý đang mắng rất hăng say thì giáo viên chủ nhiệm lớp gõ cửa đi vào, đánh gãy kết giới ma pháp của giáo viên vật lý.
Chủ nhiệm lớp: "Tôi tới gọi mấy bạn học."
Giáo viên vật lý gật đầu.
"Liễu Vũ Hi, Dương Yến, Tần Tú Tú...... và Lý Kiều, các em ra ngoài này."
Liễu Vũ Hi và các chị em đột nhiên bị điểm danh, một vài người trong số đó liếc mắt nhìn nhau, biểu cảm khác nhau đi ra khỏi phòng.
Bọn họ vừa mới ra khỏi phòng học, đã thấy Hoa Vụ đứng ở bên ngoài.
"Chuyện điện thoại kia?"
"Gọi chúng ta ra làm gì nhỉ, không phải nên tìm Lâm Du chứ......"
"Hay là Lý Kiều cáo trạng?"
"Cậu ta dám!"
Dương Yến và Tần Tú Tú châu đầu ghé tai nói nhỏ.
Cái người tên Lý Kiều kia, mang kính đen, mái bằng, tóc đuôi ngựa, hai tay nắm trước người, cúi đầu đứng ở bên cạnh.
Ánh mắt Liễu Vũ Hi dừng ở trên người Hoa Vụ.
Hai tay Hoa Vụ nhét trong túi áo khoác đồng phục, đối diện với tầm mắt cô ta, không né tránh chút nào mà khóe môi còn cong lên, cười như không cười nhìn cô ta.
"!!!"
"Các em đi vào văn phòng trước đi." Chủ nhiệm lớp nói với mấy người Liễu Vũ Hi.
"Thưa thầy, chúng em đã làm gì sai ạ?" Dương Yến trực tiếp hỏi: "Vì sao lại gọi chúng em đến văn phòng?"
"Nói em đi thì đi đi." Chủ nhiệm lớp nghiêm mặt, "Đừng cợt nhả, nhanh lên!"
"......"
Tần Tú Tú kéo Dương Yến, "Đi thôi."
Chờ mấy người Liễu Vũ Hi rời đi rồi, chủ nhiệm lớp mới để Hoa Vụ trở về chỗ ngồi của mình, ông ta đi theo vào phòng học, đến chỗ ngồi của Liễu Vũ Hi.
"Lão ban tìm cái gì chứ?"
"Không biết nha......"
"Mấy người Liễu Vũ Hi lại phạm tội gì?"
"Đấy không phải là chuyện bình thường à."
Chủ nhiệm lớp tìm kiếm ở chỗ Liễu Vũ Hi, dường như có sờ đến cái gì, nhưng ông ta mân mê ở dưới bàn học một chút, dùng quyển sách kẹp lại rồi đi.
"Thứ gì nhỉ?"
"Không biết......"
Chủ nhiệm lớp vừa đi, giáo viên vật lý lại tiếp tục hoàn thành ma chú vừa nãy, lôi tất cả mọi người ra chỉ trích một trận rồi mới bắt đầu dạy học.
......
......
Tan học.
Phía sau lưng Hoa Vụ bị chọc một cái.
"Lâm Du, cậu biết vì sao đám Liễu Vũ Hi bị gọi đi văn phòng không?"
Hoa Vụ là trở về cùng chủ nhiệm lớp, sau đó thì đám Liễu Vũ Hi đã bị gọi đi rồi.
Trước đó Liễu Vũ Hi còn thường xuyên bắt nạt Lâm Du......
Bạn họ bàn đằng sau đương nhiên là cảm thấy có thể cô biết.
Hoa Vụ lựa chọn nói thật: "Lý Kiều nói không thấy điện thoại của cậu ấy."
Bạn học bàn sau tò mò: "Đám Liễu Vũ Hi lấy?"
"Tôi không biết."
"Lão ban từ trong ngăn bàn của Liễu Vũ Hi cầm ra cái gì đó, khẳng định là cậu ta lấy." Bạn họ đằng sau tự tiếp tục diễn biến cốt truyện, "Chúng nó cũng thật quá đáng."
Hoa Vụ không đáp lại bạn sau bàn, bắt đầu học tập.
......
......
Lý Kiều trước khi lên lớp đã trở về, đám người Liễu Vũ Hi thẳng đến hết tiết học thứ ba mới trở về.
Liễu Vũ Hi sắc mặt khó coi vừa vào phòng học đã đi thẳng tới chỗ Hoa Vụ.
Cô ta đập một cái lên bàn, "Lâm Du, là mày làm đúng không?"
Hoa Vụ ngửa ra sau, dựa vào bàn học phía sau, hơi ngước mắt nhìn về phía Liễu Vũ Hi, "Tao làm gì cơ?"
Bốn phía có không ít bạn học, Liễu Vũ Hi không tiện quát lên nữa, cô ta hạ thấp giọng: "Di động......"
Điện thoại di động kia rõ ràng hẳn là ở chỗ nó.
Kết quả lại tìm thấy từ trong bàn học của cô ta.
Khả năng duy nhất, chính là nó cố ý nhét điện thoại di động vào bàn học của cô......
"Là tao làm thì sao, mà không phải thì sao." Hoa Vụ chậm rãi mở miệng, cười như khiêu khích, "Mày muốn đánh tao à?"
Quả nhiên Liễu Vũ Hi đã mắc mưu ngay lập tức, "Mày cho rằng tao không dám?"
Hoa Vụ dùng sách che khuất nửa khuôn mặt, trong mái tóc dày cộp, lộ ra đôi mắt lạnh lẽo, giọng nói mơ hồ mang theo ý cười ôn nhu: "Vậy tan học gặp."
Quy củ của Lâm gia, còn phải do đại tiểu thư như ta tới giữ gìn!
"Được!" Thế mà cũng dám khiêu khích cô ta! "Tan học gặp, mày dám chạy, xem tao xử lý mày như thế nào."
Hoa Vụ có chút đồng ý với câu nói này.
Xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Mẹ ngươi không biết dạy ngươi, vậy để cho trưởng lão của Lâm gia tới.
Đây là trách nhiệm không thể chối bỏ của người làm trưởng bối.
"Cho dù mày vu oan cho tao thì có ích lợi gì." Liễu Vũ Hi cười lạnh, "Lý Kiều dám đối nghịch với tao chắc?"
Cô ta chỉ cần nói là Lý Kiều đặt điện thoại di động ở chỗ mình, còn mình thì quên trả lại.
Lý Kiều còn không phải vẫn phải ngoan ngoãn thừa nhận, là chính nó đã quên chắc.
"Lâm Du, tao khuyên mày nên suy nghĩ thật kỹ, sau giờ học xin lỗi tao như nào để tao còn tha thứ cho mày."
Liễu Vũ Hi dọa xong thì như một con cua, đi đường mang theo tiếng, lớt phớt trở lại vị trí của mình, liên tục đạp mấy phát vào bàn học.
Hoa Vụ cảm thấy người chị em trên danh nghĩa của cô, có khả năng mắc chứng rối loạn kích động.
Có bệnh thì phải trị nha.
Hoa Vụ vì lo lắng cho sức khỏe của người chị em, lấy ra một quyển sổ nhỏ, viết mấy chữ lớn 'Chữa bệnh cho người nhà' lên đó.
Hoa Vụ viết xong, vỗ vỗ vai.
Trách nhiệm của người đứng đầu chính là nặng nề như vậy.
......
......
Nghỉ trưa.
Một số bạn cơm nước xong xuôi thì quây quần bên ghế, cầm điện thoại di động thảo luận về một bài viết mới.
Trong bài viết chính là tin hot, nguyên nhân hôm nay Liễu Vũ Hi bị gọi đến văn phòng.
Cậu ta cầm điện thoại di động của Lý Kiều, bị giáo viên chủ nhiệm lục soát ngay tại chỗ.
Người tung tin là một tài khoản nhỏ, không có bất kỳ thông tin nào.
Ai tung tin cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là nội dung.
"Liễu Vũ Hi không phải cũng dùng được điện thoại tân tiến nhất sao, cậu ta cũng không thiếu tiền, vì sao phải đi lấy điện thoại di động của Lý Kiều?"
"Ai biết được, cậu ta chính là bắt nạt người......"
"Mày xem trong bài viết này này, nói cậu ta có tật ăn cắp......"
"Tật ăn cắp*?"
*Tật ăn cắp (偷窃癖): là một loại chứng rối loạn sức khỏe tâm lý hiếm gặp nhưng rất nghiêm trọng. Người mắc bệnh sẽ không có khả năng chống lại ham muốn ăn cắp, liên tục lấy trộm những thứ mình không cần và không có giá trị."Hình như là một loại bệnh tâm lý."
"Tao đã cảm thấy cậu ta...... cái kia, bình thường giống như một quả pháo, tao thấy cậu ta chính là có bệnh tâm lý."
Liễu Vũ Hi được coi là 'người nổi tiếng' trong khối, người trong khối này, chỉ cần không phải là học sinh chuyên tâm học tập, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, thì đều đã nghe qua tên của cô ta.
Cho nên lúc này không ít người bàn luận về cô ta.
Tin đồn là càng lan truyền càng thái quá.
Lúc đầu, mọi người còn nghi ngờ là 'tật ăn cắp'.
Nhưng dần dần, cái nhãn này đã dính luôn lên người Liễu Vũ Hi.