Mọi người đều đồng ý với Tống Nhiễm, thế nhưng lúc chuẩn bị xuất phát thì đám con nít to xác lại lần nữa lục đục nội bộ.
Bách Tư Nại: "Chúng ta đi ăn đồ Trung đi!"
Phong Tư Lãng: "Không được, chúng ta phải đi ăn món Âu! Tôi biết một chỗ làm bít tết rất ngon chắc chắn Tống Nhiễm sẽ thích nó."
Vân Nặc: "Tên ngốc này sao lại để thai phụ ăn cái món thịt sống kia được chứ! Chúng ta phải tới nhà hàng Nhật chỗ đó bán sashimi vô cùng tươi ngon luôn."
Diệp Chính Thần: "Vân Nặc cậu mới chửi tên kia ngốc thì cậu còn ngốc hơn hắn! Cậu chê bít tết là đồ sống thế đi, chắc sashimi là đồ chín ha? Tôi thấy tốt nhất hãy để chị dâu tự mình quyết định, tôi sẽ nghe lời chị dâu!"
Nhân lúc đám người đang ầm ỹ to nhỏ Tống Nhiễm và Bắc Tịnh Quân quyết định đi tới nhà hàng trước rồi nhắn tin địa chỉ cho bọn họ sau. Chứ cứ ở đây nói qua nói lại mãi thì cậu có mà chết đói mất. Nhưng cậu cũng không biết nên nhà hàng nào nên tất cả đều do Bắc Tịnh Quân chọn. Hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi nói với cậu.
"Tôi biết một nhà hàng bán vịt tiềm rất ngon chúng ta tới đó ăn đi. Dù sao vịt tiềm cũng rất tốt cho cả thai phụ và đứa bé!"
Tống Nhiễm không kén ăn là mấy nên hai người thắng tiến tới nhà hàng kia. Vì cậu không thích dùng điện thoại và vì thai phụ nên hạn chế tiếp xúc với những vật có sóng điện, nên công việc thông báo cho đám con nít to xác ở nhà cũng là do Bắc Tịnh Quân đảm nhiệm nốt.
"Cái đó Bắc tiên sinh ngài gửi địa chỉ cho mấy vị kia tới đây được không? Tôi không có dùng điện thoại!"
"Cậu cứ gọi trước đi, đám người kia với tôi thì ăn sao cũng được. Thai phụ nếu thèm gì thì nên ăn nếu không thì sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng và đứa nhỏ."
Bắc Tịnh Quân có chút miễn cưỡng xoay người ra ngoài gọi điện thoại. Ôi hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết mấy tên kia sau khi nhận được điện thoại sẽ làm ầm lên cho xem.
"Tôi và Tống Nhiễm đang ở nhà hành Rực Nắng Mai ở đường số xx, các người nhanh tới đây đi!"
Không đợi bên kia kịp phản ứng Bắc Tịnh Quân đã đi trước một bước nhanh chóng cúp điện thoại. Đám người bị hắn hớt tay trên bực tức và ghen ghét vô cùng những vẫn nhanh chóng tới nhà hàng.
Một buổi ăn cơm trưa có phần cồng kềnh nên Tống Nhiễm thầm quyết định cơm tối phải mua đồ về nhà nấu mới được. Đám người ăn cơm trưa xong quyết định không có về nhà mà lại đưa Tống Nhiễm tới trung tâm thương mại mua một số đồ cho em bé. Vì thai nhi lúc này cũng đã được hơn ba tháng rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!