Anh biết cậu có không gian, bao nhiêu ở đây vào trong đó cũng không đủ một góc nhỏ không gian của cậu nữa.
Tống Nhiễm hớn hở vùi đầu vào công việc thu tài sản của mình, cho tới một rương trang sức cuối cùng vào không gian.
Đầu cậu có hơi choáng mốt chút được Tề Vũ Hiên ôm trong lòng rồi lặng lẽ rời khỏi cung, bình an trở về thái tử phủ.
Hai ngày sau.
Tề Vũ Hiên tinh thần sảng khoái tay trong tay cùng Tống Nhiễm rời khỏi phòng, đi đến phòng ăn dùng bữa sáng ấm áp.
Trong phòng ăn vẫn như mọi khi, có bốn thân tính của Tề Vũ Hiên đang ngồi, à không đúng còn một người là Lục Chấn chỉ là hắn đang đứng mà thôi.
" Chủ tử / công tử ".
Mọi người thấy họ đến thì vội đứng lên hành lễ xong thì ngồi xuống, Tề Vũ Hiên cùng cậu cũng ngồi vào chỗ của mình.
Tống Nhiễm nhìn Lục Chấn đang đứng bên cạnh như chịu phạt rồi nhìn Dịch Uy cười trêu đùa.
" Dịch Uy à, có phải Lục Chấn hắn không được hay không, sao lại phạt hắn vậy ? ".
Lúc nói Tống Nhiễm còn cố ý nhìn vị trí ở giữa hai chân của Lục Chấn rồi thu hồi.
Mọi người nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt của cậu thì hiểu được ý cậu đang nói về vấn đề gì, ai cũng đỏ mặt cúi thấp đầu.
" Công tử, không phải vậy Dịch Uy nói hắn rất thích mà ".
Haha...
Tống Nhiễm gục đầu vào vai Tề Vũ Hiên cười run run, anh phải vuốt lưng thông khí giúp cậu, bất đắc dĩ nhìn Lục Chấn rồi nhìn Dịch Uy ra ám hiệu.
Mọi người cũng mím môi cười không ra tiếng, nhưng nhịn cũng sắp bị thương rồi.
Dịch Uy nhận được ám hiệu của chủ tử, đỏ mặt trừng mắt nhìn Lục Chấn rồi mới chỉ cái ghế bên cạnh mình nói " Im lặng ngồi đi, ăn cơm thôi ".
Thật ra là sau mấy ngày vui vẻ với nhau, Lục Chấn vẫn như trước một tên đầu gỗ đi theo đồi chịu trách nhiệm với Dịch Uy.
Dịch Uy trong lòng khó chịu nên mới phạt Lục Chấn đứng.
Vậy mà chỉ một câu trêu chọc của Tống Nhiễm, hình phạt đứng của Lục Chấn được xoá bỏ đơn giản.
Ăn cơm trong sự vui vẻ của mọi người đã xong, bây giờ đã tới lúc nên hành động.
Tất cả lên ngựa chạy ra khỏi cổng thành, thủ vệ cũng không ngăn cản, chỉ tưởng rằng họ ra ngoài có việc sẽ trở về sớm.
Lo lắng cho người vô tội trong thành, nên khi nhóm người Tề Vũ Hiên ra khỏi thành không lâu, thì ảnh vệ ở trong tối đã cho mồi lửa đốt ít nhà dân, trong lúc hỗn loạn thì nói với họ lập tức rời khỏi thành, còn giúp họ giải quyết mấy thủ vệ cùng binh lính tới trợ giúp trấn áp dân chúng.
Vì ngăn chặn binh lính trong cung ra càng nhiều, trong hoàng cung cũng có mấy vụ cháy nhỏ xảy ra, rối loạn thành một mảng lớn.
Những cung nữ thái giám sợ chết đều chạy đi tìm kiếm đường rời cung, mười ảnh vệ giả danh thái giám chia ra nhiều hướng cố tình dẫn dắt bọn họ đi đến một lỗ hổng cạnh tường thành, để bọn họ có một con đường sống.
Bốn tiếng đồng hồ sao đó, nhóm người Tề Vũ Hiên đã dừng ngựa ở đỉnh ngọn núi không xa hoàng thành.
Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh hùng vĩ của một tòa thành trung tâm Tề Nguyệt quốc đang bốc khói nghi ngút phía xa.
" Họ đã trở lại đầy đủ hết chưa ".
Tề Vũ Hiên nhìn Dịch Uy cùng Lục Chấn, hỏi về đám ảnh vệ vẫn còn nhiệm vụ ở trong thành.
" Đã trở lại đông đủ, bách tính cùng mấy cung nữ thái giám được đưa đến cạnh phía rừng, tạm lánh ở đó". Dịch Uy gật đầu.
Tống Nhiễm nhìn ra xa, cười mị, lấy trong tay áo ra một cái hộp đen nhỏ, ở giữa có một cái nút màu đỏ.
" Nếu đã vậy thì màn xiếc lửa phải bắt đầu rồi ".
" Đó là gì vậy Cảnh Nghi ". Tề Vũ Hiên thấy cậu cầm trong tay vật lạ.
" À trong mấy loại thuốc nổ mà anh để trong hoàng cung đó, có một loại điều khiển kích nổ từ xa".
Mọi người nhìn vật nhỏ trên tay cậu.
Tống Nhiễm cũng không để bọn họ đợi lâu, giơ ra trước mặt cho bọn họ nhìn rồi ấn nút.
Phía xa xa ở hoàng thành Tề Nguyệt quốc, vang lên những chuỗi âm thanh chấn động lòng người, cùng những ngọn lửa phừng cháy rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!