Theo cốt truyện, Thái Khang đã tìm cách tiếp cận tiểu thư Liễu Yên vì biết được thói quen viếng chùa vào ngày rằm của nàng.
Thập Nhất sai Lý Dịch mai phục ở dưới chân núi, giở chút chiêu trò khiến hắn không thể xuất hiện. Để lại không gian riêng tư cho Tử Khanh phát huy.
Nam chính mà, chắc sẽ dễ thu phục được lòng người thôi.
Bên trong chùa chiền, sau khi hoàn thành các nghi lễ, Tử Khanh cùng đi dạo bộ với biểu muội mà rất lâu rồi hắn chưa gặp mặt. Không khí giữa hai người có chút im ắng.
"Ta không nghĩ là sẽ gặp được biểu ca ở đây."
"Ừm. Lâu lâu đến nơi này để giải tỏa tâm trạng cũng rất tốt."
Liễu Yên khẽ giơ tay che miệng mỉm cười:
"Vậy mà ta lại cảm được người biểu ca tuy ở đây nhưng lòng lại đang hướng về bên ngoài thì phải. Nãy giờ ánh mắt biểu ca cứ luôn liếc nhìn về phía cổng chùa."
Thập Nhất ở bên ngoài ngồi chờ, khi Tử Khanh đi ra cùng một thiếu nữ, cô mới lần đầu nhìn thấy Liễu Yên. Đó là một thiếu nữ xinh đẹp như mộng với ánh mắt sắc sảo, dáng vẻ lại đủ yểu điệu thướt tha khiến nam nhân say đắm.
Từ khi tới đến thế giới này, hôm nay Thập Nhất mới gặp được một thiếu nữ có thân hình, gương mặt và khí chất chuẩn gu của cô như thế này.
Đôi mắt như tia laze của cô lại bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới thiếu nữ nhà người ta.
"Ngươi là nha hoàn của biểu ca sao?"
"Vâng, nô tỳ cúi chào tiểu thư."
Trước khi rời đi, nàng còn tri kỷ tặng cô một lá bùa hộ thân mình mới xin từ chùa.
"Tứ hoàng tử, ngài với biểu muội nói chuyện tốt chứ?"
"Sau này ngươi không cần tìm cách sắp xếp cho ta và biểu muội nữa đâu. Về thôi."
"Tại sao? Hôm qua ta với ngài đã thống nhất rồi."
Vừa có mỹ nhân vừa có lợi ích mà hắn còn chê nữa.
"Ừm… Ta nghĩ nên để biểu muội lựa chọn phu quân của mình."
Giờ Thập Nhất mới biết nam chính lại là người có suy nghĩ ngây thơ như vậy đấy.
Ở thời đại này, đến công chúa còn không có quyền lựa chọn phu quân nữa là. Hôn sự của Liễu Yên với Lập Thiên còn sờ sờ ở đó, từ đầu nàng đã không có cơ hội lựa chọn rồi.
Nam chính đã muốn từ bỏ con đường tắt thì Thập Nhất cũng đành thôi. Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn Thái Khang đạt được mỹ nhân nên đã để Lý Dịch âm thầm theo dõi phá rối kế hoạch của hắn.
Vì mối hôn sự của ái nữ nhà mình mà Liễu Tướng Quân đã cấp tốc trở về từ biên cương. Hoàng thượng vì vậy đã tổ chức một buổi thiết yến chiêu đãi đặc biệt chào đón đại tướng quân trở về.
Thân phận của Thập Nhất không thể theo chân Tử Khanh đi vào yến tiệc, nên cô chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Sau khoảng một canh giờ, Liễu Yên đã đi ra ngoài với bộ y phục ướt nước, tiếp theo sau đó là Lã Mẫn Mẫn và Tử Khanh.
Vệ Tam, thuộc hạ của nam chính ở đối diện đưa mắt nhìn Thập Nhất, cô khẽ gật đầu với hắn một cái rồi nhanh chân rời đi.
Bên trong buổi yến tiệc, mọi người vẫn đang ca hát nhảy múa, cho đến khi thái giám xuất hiện thì thầm bên tai hoàng thượng một câu gì đó. Ông ta giống như nổi giận lôi đình, lập tức rời khỏi yến tiếc, đi thẳng ra bên ngoài.
Hoàng thượng đẩy sầm cánh cửa, bóng dáng hai nam nữ đang cuốn lấy nhau trên giường lập tức hiện ra. Quan lại đi theo phía sau hoàng thượng ở bên ngoài không nhìn thấy gì, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh ái muội khiến người khác phải đỏ mặt.
Hoàng thượng quát lên đầy giận giữ.
"Chính Tử Khanh!!! Ngươi mau ra đây cho trẫm."
Vậy nhưng bóng dáng người xuất hiện trong tầm mắt của hoàng thượng sau đó lại là thái tử Chính Thái Khang.
Bộ dạng xuề xòa của hắn và thiếu nữ bên cạnh, ngay lập tức đập vào mắt hoàng thượng và các vị quan lại phía sau.
Hoàng thượng hoảng hốt nhìn Thái Khang, lại nghĩ tới đám quan thần phía sau liền đen mặt. Ông ta sao có thể ngờ tới người xuất hiện lại là thái tử.
Đám thị vệ nhanh chóng dàn trận che chắn tầm mắt của đám quan lại, bọn họ theo khẩu dụ của hoàng thượng trở về yến tiếc. Nhưng ai nấy trong lòng đều đã tỏ tường sự việc vừa xảy ra.
Đường đường là thái tử lại đi có hành vi đáng xấu hổ với vị hôn thê của đệ đệ ngay trong hoàng cung. Nghĩ thôi cũng thấy thật đáng khinh.
"Tứ ca, nãy giờ huynh đi đâu mà lâu vậy?"
Lập Thiên lên tiếng hỏi Tử Khanh đã trở về yến tiệc.
"Ta uống hơi nhiều nên ra ngoài xả chút. Haha."
"Ồ… nhưng mà sao phụ hoàng vẫn chưa quay lại nhỉ? Với không khí từ lúc đám quan thần quay lại cứ lạ lạ sao ấy?"
Tử Khanh khẽ nhếch miệng cười:
"Chắc là phụ hoàng đang bận giải quyết rắc rối rồi."
Một lúc sau thì Liễu Yên cũng quay lại bữa tiệc, ánh mắt nàng ta liếc nhìn về Chính Tử Khanh một cái liền quay đi.
Sau chuyện xấu hổ của thái tử, hoàng thượng dường như cố gắng che giấu mọi chuyện, nhưng tin tức về hành vi đáng khinh của hắn vẫn được Thần Tiên Lâu tìm cách tung ra trong dân chúng. Vì vậy mà hình ảnh lúc này của hắn trở nên xấu xí hơn bao giờ hết.
Hoàng thượng cũng cố gắng điều tra xem có ai đứng sau chuyện này hay không, nhưng trong thân thể của thái tử, thái y không tìm thấy một chút xuân dược nào.
"Thái Khang!!! Ngươi còn gì để nói không hả?"
"Phụ hoàng, nhi thần thật sự bị oan mà."
"Vậy ngươi mau giải thích đi! Tại sao ngươi có thể lên giường với hôn thê của đệ đệ hả? Ngươi thèm nữ nhân đến điên rồi phải không?"
Thái Khang hoàn toàn cứng họng, bởi vì hắn không dám nói sự thật với hoàng thượng, việc mình tưởng rằng đó là Liễu Yên nên khi nàng ta đột nhiên sấn tới, hắn đã không thể minh mẫn đẩy ra.
"Phụ hoàng, là nhi thần đã quá hồ đồ. Xin người cứu con."
"Chuyện này đã lan ra khắp kinh thành như vậy, ngươi còn kêu ta cứu cái gì nữa. Cút về Đông cung, không có lệnh của ta, không được ra ngoài."
Ở một nơi khác, Lập Thiên ngồi trong tư cung của mình, trước mặt hắn là một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ động lòng người, nét đẹp của nàng hao hao giống với bát hoàng tử.
"Mẫu phi, người đến đây làm gì vậy ạ? Không ở bên cạnh an ủi phụ hoàng sao?"
Nữ nhân xinh đẹp này chính là Liễu quý phi, phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, tuổi đã lớn vậy mà vẫn giữ được dáng vẻ xinh đẹp như thiếu nữ thanh xuân.
"Thiên Nhi, thúc phụ con đã trở về rồi, ta hy vọng con sẽ không làm gì khiến kế hoạch của thúc phụ phải thay đổi nữa."
"Mẫu phi xem trọng nhi thần quá rồi. Người biết con vốn dĩ không được thông tuệ mà."
"Thiên Nhi, ta đang nghiêm túc nói chuyện với con. Chuyện Diêu Miên gì đó ta không cấm cản, nhưng con không được để nó ảnh hưởng tới Liễu gia."
"Rồi rồi. Mẫu phi à, con sẽ không làm gì cả, người mau đến chỗ phụ hoàng đi."
Sau khi tiễn được Liễu quý phi đi rồi, một thân ảnh im lặng xuất hiện trong phòng của hắn. Nhìn thấy người mang mặt nạ đến, hắn lập tức tra hỏi:
"Huynh biết chuyện của thái tử là thế nào không?"
"Liên quan đến Diêu Miên của ngươi đấy."
"Nói rõ đi."
"Diêu Miên lợi dụng việc thái tử để ý đến Liễu Yên để dẫn dụ hắn ra ngoài, sau đó lại sử dụng Lã Mẫn Mẫn. Ta không chắc thứ thuốc mà Diêu Miên sử dụng là gì mà thái y không thể tìm ra, nó không hẳn là xuân dược, nhưng có thể khiến người ta trở nên hưng phấn. Thái tử nhầm lẫn và rồi xảy ra việc như thế."
"Nàng không để lại dấu vết gì chứ?"
"Giờ là lúc ngươi nên lo việc này sao? Kế hoạch của chúng ta đổ sông đổ bể vì nàng ta rồi đấy."
Lập Thiên không để tâm lắm:
"Làm một kế hoạch khác là được rồi."
Nam nhân đeo mặt nạ chỉ còn biết thở dài.
"Có nữ nhân liền bỏ bê tất cả. Liễu quý phi mà biết ngươi như vậy-"
"Mẫu phi mà biết thì huynh chết chắc với ta đấy."
"Lập Thiên à, ngươi đã như thế này mà còn luôn miệng không chịu nhận mình thích người ta cơ đấy."
Lập Thiên xoay xoay tách trà trong tay mình, vẻ mặt có chút giễu cợt:
"Cũng rất nhiều người mở miệng nói thích ta, nhưng mà trong đó đến một câu thật lòng cũng không có. Cái từ thích này, ta không muốn đụng tới nó một chút nào."