Mới sáng sớm Thần Vũ đã chạy đến phá rối giấc ngủ của Thập Nhất trong bộ dạng hớt hải.
"Tại sao em không nói gì với anh hả? Anh cũng đang giữ 8% cổ phần công ty mà. Toàn bộ đều chuyển hết cho em được không?"
"Thần Vũ, chuyện này đã có quyết định-"
"Dù là cách nào chúng ta cũng phải giữ lại Tinh Hoa."
Thần Vũ có lẽ đã đem theo kỳ vọng rất lớn tìm đến cô, nhưng Thập Nhất chỉ có thể cho anh ta một cái lắc đầu.
"Vô ích thôi. Âu Thị đã thành công nắm giữ 51% cổ phần phổ thông, đáp ứng đủ điều kiện pháp luật để biến Tinh Hoa trở thành công ty con rồi."
Phương Chí Đình vì giữ tính mạng con trai mà buộc phải chuyển nhượng hết cổ phần cho Âu Dương Liệt, năm vị cổ đông bị thuyết phục và số sổ phần thu mua từ cô, tất cả cộng lại vừa tròn 51%.
"Không thể nào!"
Thần Vũ khổ sở ôm mặt. Tinh Hoa không chỉ là công ty đại diện đơn thuần của anh mà còn là cơ nghiệp cả đời do bố mẹ xây dựng. Khiến công ty rơi vào tay người khác như vậy, anh chẳng còn mặt mũi nào để gặp họ nữa.
"Là do anh… Khả Khả… anh xin lỗi."
"Sao lúc nào anh cũng nhận lỗi về mình vậy? Nếu tính đến lỗi lầm của ai thì em mới là người lãnh đạo công ty."
"Không… là do anh, bởi vì anh nên Âu Dương Liệt mới cố tình vào Tinh Hoa."
Tâm trạng của Thần Vũ bây giờ khá hoảng loạn, có nói gì chắc cũng không lọt tai nổi. Thập Nhất đi lấy một ly nước mát lạnh đưa tới, cho anh ta một khoảng thời gian để bình tâm.
Một lúc sau cô mới chậm rãi lên tiếng: "Em sẽ lấy lại công ty nên anh đừng nghĩ mấy chuyện như chạy đến chỗ Âu Dương Liệt cầu xin gì đó."
Choang… Ly nước trên tay Thần Vũ rơi xuống vỡ toang, biểu hiện này chẳng khác nào đã bị nói trúng tim đen.
"Anh… anh xin lỗi… A…"
Máu đỏ chảy ra từ vết cứa thủy tinh, Thần Vũ lập tức cứng đờ người, mặt mày tái mét.
"Nhắm mắt lại!"
Dường như bởi vì đang quá hoảng loạn nên anh đã không thể nghe thấy bất cứ điều gì.
Thập Nhất không còn cách nào khác là đi tới, giúp che tầm mắt đối phương lại.
"Bảo anh nhắm mắt lại. Nghe thấy không?"
Thần Vũ gật đầu một cách cứng ngắc.
Thập Nhất buông tay ra, cúi xuống xem xét vết thương, mảnh thủy tinh đã gây ra vết cắt khá sâu trong lòng bàn tay.
Mặc dù anh ta là đối tượng nhiệm vụ, và cũng chẳng phải lần đầu tiếp xúc nhưng bảo cô giúp đỡ một tên đàn ông băng bó, Thập Nhất vẫn có chút ghét bỏ.
Dù sao chảy chừng này máu cũng không chết được đâu nhỉ?
"Đứng im đấy, đừng có di chuyển."
"Em… em đi đâu?"
Không có người đáp lại nên Thần Vũ càng run rẩy hơn. Chứng sợ máu này đã có từ lâu và nó càng trở nên nghiêm trọng hơn sau khi anh trải qua trận tai nạn kinh hoàng năm xưa.
Mãi đến khi nghe tiếng bước chân quay lại thì Thần Vũ mới được trấn an phần nào.
Nhận ra tay mình đang được băng bó, một dòng nước ấm áp chảy qua xua đi toàn bộ nỗi sợ hãi, anh chậm rãi mở mắt ra.
"Khả Khả, anh xin lỗi… mang tiếng là anh nhưng hình như chưa bao giờ anh thật sự làm được điều gì cho em mà chỉ toàn đem tới rắc rối."
"Anh xin lỗi quá nhiều… giống hệt như một người mà em biết."
Thập Nhất nghĩ thầm, nếu anh ta là nữ có lẽ cô sẽ thật sự cho rằng bọn họ có liên quan đến nhau.
"Anh… giống ai cơ?"
Thập Nhất đã hoàn thành xong công việc băng bó, cô vừa cất đồ đạc, vừa trả lời câu hỏi kia: "Anh không biết người này đâu, chỉ là một người đáng ghét thôi."
Hai chữ "đáng ghét" đã làm Thần Vũ bị bất ngờ, anh ngượng ngùng bó gối trên ghế gãi đầu. Còn Thập Nhất tiếp tục làm công việc dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh.
Thần Vũ theo thói quen định mở miệng xin lỗi nhưng lại nhớ tới lời cô gái vừa nói nên quyết định im lặng.
Tít… tít… tít… ở bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh mở khóa nho nhỏ.
Người biết mật khẩu nhà cô và tự tiện như thế thì chỉ có một người thôi, Quách Tần.
Cặp mắt của hai người đàn ông trông thấy nhau đều đồng loạt hiện lên tia lửa điện.
"Anh vợ, sao anh ở đây?"
"Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng, người chuẩn bị debut có thể rời khỏi công ty vào giờ này à?"
Quách Tần không vội trả lời câu hỏi đó mà bước chân về phía Thập Nhất, gương mặt mếu máo, miệng hơi há nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị cô gái giơ chổi lên ngăn lại:
"Đứng đó đi, đừng tới đây."
"Tại sao?"
Gương mặt Quách Tần lập tức xụ xuống, Thần Vũ rõ ràng đang ngồi trên ghế, còn hắn lại bị cô đối xử phũ phàng.
"Tôi không muốn cậu dẫm phải thủy tinh, đợi tôi dọn xong cái đã."
"A… vậy sao?"
Lời giải thích nhanh chóng kéo lại tinh thần của Quách Tần. Hắn nhoẻn miệng cười và tỏ ra ngoan ngoãn khi đứng cách xa chỗ cô mấy mét.
Sau khi hoàn tất bước cuối cùng là hút bụi thì Quách Tần mới được gỡ bỏ lệnh cấm. Việc đầu tiên hắn làm là đi tới ôm Thập Nhất với gương mặt tội nghiệp, trạng thái "làm nũng on".
"Vợ ơi… anh cần được an ủi. Híc… lịch debut của anh đột nhiên bị hoãn lại rồi."
Thay vì ngạc nhiên về tin tức mới thì Thập Nhất chỉ đang bất ngờ với thay đổi xưng hô đột ngột của Quách Tần.
"Tinh Hoa đổi chủ, hoạt động của cậu hiển nhiên sẽ phải thay đổi."
"Hả? Tinh Hoa đổi chủ? Tại sao chứ?" Quách Tần giả vờ ngạc nhiên như thật.
Thập Nhất nhìn hắn, gương mặt không có thái độ gì nhưng ánh mắt kia lại giống như đang chế nhạo vai diễn vô dụng của hắn.
Quách Tần không khỏi ho nhẹ một cái, thôi, vẫn là không cần nói mấy câu thoại vớ vẩn sau đó nữa.
"Anh biết giờ này vợ chưa ăn sáng nên mua đồ ăn tới nè."
Hắn giơ đồ ăn trong tay lên khoe khoang rồi mới sực nhớ ra còn người khác ở đây, áy náy nhìn qua Thần Vũ: "Em không biết anh vợ sẽ đến nên chỉ mua hai phần cho chúng em thôi. Thật xin lỗi anh vợ quá…"
Đại khái ý tứ đối phương là người duy nhất thừa thãi ở đây nên mau mau cút đi.
"Không sao. Bây giờ tay tôi cũng bị thương rồi, chắc không ăn nổi đồ ăn cậu mua đâu."
Thần Vũ vừa nói vừa giơ tay phải lên, cố tình nhắc đến người băng vết thương và cảm ơn Thập Nhất. Quả nhiên, điều đó đã làm ánh mắt Quách Tần thay đổi.
Tay hắn vòng qua ôm eo, cả người như không có xương dựa vào hẳn vào cô.
"Ha ha… Vợ tương lai của anh đúng là vừa xinh đẹp vừa tốt bụng mà. Đừng nói anh trai, đến con chó ngoài đường bị thương thì em cũng sẽ sẵn lòng săn sóc cho nó đúng không?"
Ặc… người của cô quả nhiên độc miệng không kém.
Nhưng điều khiến Thập Nhất ngạc nhiên hơn là thái độ của Thần Vũ.
"Phải. Khả Khả rất yêu thương động vật, đặc biệt là những loài có vẻ ngoài đáng thương, ngây thơ. Vậy nên người có lòng trắc ẩn như em ấy rất dễ trở thành mục tiêu bị người xấu lợi dụng và lừa dối."
Lần đầu tiên Thập Nhất cảm nhận được sự đối địch từ cả hai phía giữa bọn họ. Trước đây đều là Quách Tần một mình ghen tuông còn Thần Vũ vẫn luôn giấu kín mọi tâm tư. Bởi vì anh ta như vậy nên cô mới không nhận ra thứ tình cảm đó không đơn thuần chỉ là tình thân.
"Khả Khả, không phải em nấu ăn rất ngon sao? Em có thể nấu giúp anh một thứ gì đó không cần sử dụng đũa không?"
Thập Nhất chưa kịp trả lời thì Quách Tần đã vội vàng đáp thay: "Pizza! Em thấy anh vợ ăn món đó là hợp nhất đấy, thậm chí không cần sử dụng tay phải luôn."
"Cậu nghĩ sẽ có quán ăn nào bán pizza vào buổi sáng sớm này sao?"
"Có chứ! Em biết một quán bán pizza giao hàng tận nơi 24/24 đó."
Quách Tần tự tin tuyên bố xong liền cầm điện thoại đi ra chỗ khác.
Thập Nhất nhìn theo bằng ánh mắt nghi ngờ, thật kỳ lạ khi hắn phải tránh bọn họ chỉ để đặt đồ ăn.
Trong khi đó cuộc điện thoại của Quách Tần và chủ cửa hàng pizza nào đó vẫn đang diễn ra.
"Cậu điên hả? Sáu giờ sáng thì lấy ta đâu ra pizza cho cậu? Muốn gây sự phải không?"
"Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Hay ông đang muốn nói rằng mình nghèo đến nỗi không mua được một cái bánh?"
"Hừ… thằng nhóc thối! Cứ chờ đấy!"
Cúp máy, Quách Tần trở lại với nụ cười tự tin thì Thần Vũ lại đột nhiên đổi ý nói rằng không muốn ăn và còn vội vàng rời khỏi căn hộ.
Mặc dù khó hiểu về hành vi đột ngột rút lui của đối thủ nhưng trước hết Quách Tần phải tận hưởng thời gian ở riêng này với Thập Nhất cái đã. Hắn lập tức sấn tới ôm ấp cô, bắt đầu động tay động chân.
"Tôi vẫn chưa đánh răng."
"Không sao, anh không ngại."
Bốp… Hình như có ai đó đã bị ăn đập.
"Cậu không ngại nhưng tôi thì có."
Ngày hôm đó có một người đặt mua chiếc bánh pizza với số tiền gấp 50 lần giá thành, để rồi chưa kịp giao hàng thì lại nhận được tin nhắn hủy kèo.
"Thằng nhóc chết tiệt dám xoay ta như xoay chong chóng, thật tức chết mà!"
Âu lão gia tức giận ném điện thoại, nhìn khung cảnh xa hoa phía sau thì nơi đây hẳn là căn biệt thự nhà họ Âu.
Một người đàn ông mặc âu phục đi tới bên cạnh Âu lão gia, bộ dạng kính cẩn lên tiếng: "Lão gia, đã có được tin tức thông báo về phiên tòa xét xử công khai bộ trưởng Tư Mã Hồ rồi, cô gái đó thật sự không lừa chúng ta."
Đọc xong bài báo trên trang nhất Âu lão gia liền phấn khởi ra mặt: "Dạo này Tư Mã Xuân thường xuyên về nhà mẹ đẻ với thần sắc lo âu nên ta đoán việc chạy án gì đó đều không khả thi. Cũng nhờ chuyện này mà bà ta không có thời gian canh chừng chúng ta nữa."
"So với phu nhân thì thiếu gia lại khá dửng dưng trước tình trạng của Tư Mã Hồ, chẳng lẽ phu nhân không cho cậu ấy biết chuyện?"
"Ha ha… sợ rằng đứa con trai tài giỏi của ta không có tình người nhiều đến vậy."
Âu thị giống như một cái cây ATM, làm nguồn lực kinh tế trợ giúp Tư Mã Hồ ngồi lên vị trí bộ trưởng, đổi lại ông ta cũng dùng quyền lực giúp Âu Thị ngày càng bành trước hơn. Một khi Tư Mã Hồ xảy ra chuyện, Âu Dương Liệt sẽ phải đứng giữa hai lựa chọn: cố gắng kéo ông ta lên hoặc cắt đứt sợi dây liên kết giữa bọn họ.
Nhưng một người sẵn sàng đạp lên cả cha mình để nắm giữ quyền lực sẽ vì một ông cậu mà đẩy bản thân vào nguy hiểm sao? Không có đâu…
Âu lão gia đứng dậy, chỉnh trang áo quần, cất bước tiến thẳng về phía cửa chính.
"Đi thôi, đã đến lúc gặp mặt các vị đồng sự thân yêu của ta rồi."