Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày thứ hai chỉ có tiết mục vào buổi sáng, buổi chiều là hoạt động tự do —— nghỉ.
Chỗ ngồi có chút biến động, nhưng bên cạnh Kiều Liễm vẫn trống rỗng.
Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh hắn, thần sắc nhàn nhạt nhìn lên sân khấu.
Lực chú ý của Kiều Liễm không đặt trên sân khấu, mà đặt toàn bộ lên người Sơ Tranh.
Đêm qua hắn lăn qua lộn lại, một đêm không ngủ.
Hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, ngơ ngơ ngác ngác.
Kiều Liễm buông mi xuống, ánh mắt rơi vào cánh tay Sơ Tranh tùy ý khoác trên ghế dựa.
Cánh tay kia rất xinh đẹp, tinh tế thon dài.
Kiều Liễm nhìn chằm chằm cánh tay kia hồi lâu, cẩn thận vươn tay, giơ tay khoác lên bên cạnh Sơ Tranh.
Một giây sau hắn thu hồi lại, nhìn về phía sân khấu.
Nhưng mà rất nhanh, Kiều Liễm vẫn không nhịn được đặt tay về lại chỗ đó.
Khoảng cách của thành ghế rất hẹp, hắn chỉ cần khẽ dịch sang bên cạnh một chút, là có thể đụng phải cô.
Kiều Liễm hít sâu một hơi, đầu ngón tay vừa động, Sơ Tranh tay liền rút tay về, cô cầm điện thoại nhìn một chút.
Kiều Liễm trông thấy một tin nhắn.
Không có tên.
Sơ Tranh xem xong liền xóa, còn kéo đen.
Mợ vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng không biết dùng điện thoại của ai gửi tin nhắn cho cô.
Bây giờ mụ ta không đến gần cô được, chỉ có thể dùng loại biện pháp này.
Sơ Tranh để điện thoại di động xuống, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt của Kiều Liễm.
Cô sửng sốt một chút: "Sao thế?"
Kiều Liễm rũ mắt xuống, lắc đầu, hắn đặt tay lại trước người, chuyên chú nhìn tiết mục trên sân khấu.
Sơ Tranh đột nhiên giơ tay sờ sờ đầu hắn: "Lát nữa tan học chờ tôi đưa em về, đừng có chạy lung tung."
Đầu Kiều Liễm bị người ta xoa, thân thể của hắn cứng ngắc một lát, thế mà lại không nghĩ đến chuyện hất ra, mà là nhẹ gật đầu: "Dạ."
Khắp nơi đều là người, Sơ Tranh cũng chỉ sờ hai cái liền thu tay lại.
Kiều Liễm nghiêng sang bên cạnh, dùng tay chống trán, chậm rãi dùng đầu ngón tay sờ lên tóc.
Động tác vừa rồi của cô...
Rất thuần thục.
Trước kia cô từng sờ người khác như thế sao?
-
Tiết mục cuối cùng kết thúc, người chủ trì nói lời kết.
Ngay lúc mọi người cho là xong rồi, tự thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Đèn trong toàn bộ lễ đường "rẹt" một tiếng, rồi lâm vào bóng tối.
"Bị cúp điện?"
"Đừng di chuyển đừng di chuyển, tất cả đừng di chuyển."
"Đừng giẫm tôi!"
Tiếng kinh hô và tiếng giáo viên duy trì trật tự lần lượt vang lên.
Một giây sau, một chùm sáng chiếu vào khán đài.
"Mọi người đừng đi vội, chúng tôi còn chuẩn bị một tiết mục cuối cùng, mời mọi người thưởng thức. Bạn học Kiều Liễm ở lớp 12/22 phía dưới, sẽ mang đến cho chúng ta một màn độc tấu đàn dương cầm."
Lúc này chùm sáng kia chiếu vào trên người Kiều Liễm.
Vừa rồi Sơ Tranh đã đứng lên, đứng phía ngoài lối đi, chùm sáng không chiếu tới cô.
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Kiều Liễm, bao gồm cả lãnh đạo trường học và lãnh đạo cấp cao ở hàng đầu tiên.
Kiều Liễm đầu tiên là sững sờ, sau đó nhíu mày.
Người trên sân khấu tiếp tục nói: "Mong mọi người nhiệt liệt hoan nghênh!"
Lãnh đạo phía dưới vui tươi hớn hở: "Còn có trò này nữa sao?"
Hiệu trưởng làm sao biết còn có vụ này: "Ha ha ha, kinh hỉ mà mấy đứa trẻ này làm ra, tôi cũng không biết."
"Người trẻ tuổi đúng là luôn có ý tưởng mới lạ, vậy chúng ta xem xong rồi đi."
"Vậy cũng được."
Những lãnh đạo này đều ngồi trở lại.
Kiều Liễm đứng dậy, nhưng không phải đi lên sân khấu, mà là trực tiếp ra khỏi hội trường.
"..."
Không gian lâm vào trong yên tĩnh xấu hổ.
Sơ Tranh đuổi theo Kiều Liễm ra ngoài.
Chỉ qua mấy giây, nhưng bên ngoài không thấy bóng hắn đâu nữa.
Rốt cuộc việc này do ai làm ra!
Sau khi Sơ Tranh trở về sân khấu, giữ chặt người chủ trì vừa rồi: "Chuyện cuối cùng kia là ai bảo anh nói?"
Người chủ trì cũng là người của trường học, bị Sơ Tranh làm giật mình, ngập ngừng nói: "Mạnh... Mạnh Vũ."
Mạnh Vũ.
Con chó điên này!
Sơ Tranh mặt lạnh đi ra bên ngoài.
Có người ở phía sau gọi cô.
"Cô Nguyễn, lát nữa chúng ta phải họp..."
"Tôi xin phép nghỉ."
"Cô Nguyễn!!"
Sơ Tranh tìm một vòng, không tìm được Kiều Liễm.
Buổi chiều không có lớp, sau khi kết thúc, mọi người có thể trực tiếp về nhà.
Học sinh trong trường rất nhanh rời đi gần hết, chỉ còn lại trực nhật sinh thu dọn tàn cuộc.
Sơ Tranh gọi điện thoại cho Kiều Liễm, không ai nhận.
Sơ Tranh cảm thấy mình phải lắp cái định vị cho Kiều Liễm.
Ong.
Trên điện thoại của Sơ Tranh xuất hiện một tin nhắn.
【 Kiều Liễm: Cô, em về nhà. 】
【 Sơ Tranh: Tìm được đường sao? 】
【 Kiều Liễm: Tài xế đón. 】
【 Sơ Tranh:... 】
【 Sơ Tranh: Về đến nhà thì nói với tôi. 】
Một hồi lâu sau Kiều Liễm mới đáp.
【 Kiều Liễm: Dạ. 】
-
Thứ bảy.
Sơ Tranh không có chút hình tượng nào nằm trên ghế sofa, xem phim phóng sự nhàm chán.
Cách một lúc đổi một kênh, cách một lúc đổi một kênh...
【 Tiểu tỷ tỷ cô rất nhàm chán sao? 】
Sơ Tranh lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Không có."
【 Nhưng ta thấy dáng vẻ của cô rất nhàm chán. 】
"Không, mi nhìn lầm."
【...】 Ta cũng không nói muốn phát nhiệm vụ mà, khẩn trương như thế làm gì.
Sơ Tranh đang nghĩ xem làm sao để lừa gạt Vương Giả, cửa phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng gõ.
Rất nhẹ.
Sơ Tranh tưởng là shipper giao thức ăn, qua đi mở cửa.
Trên hành lang trống rỗng, làm gì có người nào.
Sơ Tranh nhìn xuống hành lang, đóng cửa lại.
Năm phút sau, cửa phòng lần nữa bị gõ vang.
Sơ Tranh kéo cửa ra, bên ngoài vẫn không có ai.
Mẹ!
Con chó điên nào!
... Không phải là quỷ phá chứ?
Sơ Tranh cấp tốc đóng cửa lại.
Sơ Tranh ghé vào cửa nhìn ra bên ngoài, không có thứ gì khả nghi.
Sơ Tranh quay lưng lại, dựa vào cửa.
Cô đột nhiên xoay người, mở cửa.
Người ngoài cửa sửng sốt một chút, một giây sau, hắn xoay người chạy.
Sơ Tranh bắt lấy cổ áo hắn ta: "Anh là ai."
Người kia đội mũ lưỡi trai, hơi gầy yếu, nhìn không quá giống người đứng đắn.
"Tôi... Tôi đi ngang qua."
"Đi ngang qua? Đi ngang qua gõ cửa nhà tôi?" Sơ Tranh ấn người kia lên tường, ấn lấy cánh tay hắn ta: "Nói, ai sai anh đến."
"A..." Người kia đau đến kêu to: "Tôi thật sự đi ngang qua."
Sơ Tranh dùng sức.
"Tôi nói tôi nói... Là một người phụ nữ bảo tôi tới."
Phụ nữ?
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, lật ra một tấm hình: "Người này sao?"
"Đúng đúng đúng chính là bà ta."
Hoàng Mẫn còn chưa hết hi vọng à.
Không đúng, mụ ta vẫn luôn luôn không hết hy vọng.
Trước đó còn nhắn tin uy hiếp cô.
Sơ Tranh cho người theo sát mụ ta, không nghĩ tới mụ ta còn học được cách thuê người.
Bà mợ keo kiệt kia đúng thật là bước ra một bước thật dài.
"Sai anh tới làm gì?"
"Chỉ hù dọa cô một chút..." Người kia nói: "Bà cô ơi tôi sai rồi, tôi sai rồi."
"Bà ta cho anh bao nhiêu tiền?"
Người kia duỗi ra một ngón tay.
Sơ Tranh âm trầm nói: "Tôi cho anh gấp ba, bà ta bảo anh hù dọa tôi thế nào, anh liền hù dọa lại bà ta thế ấy, hiểu không?"
"..."
Còn có thể như thế nữa?
"Hiểu không?"
"Hiểu hiểu."
Sơ Tranh buông hắn ta ra, bảo hắn ta xéo đi.
Cô vừa trở về, ngồi xuống chưa được hai phút, bên ngoài lại có người gõ cửa.
Sơ Tranh: "..."
Có thôi đi không!
Sơ Tranh tức giận mở cửa: "Còn gì không rõ... Kiều Liễm?"
Thiếu niên đứng ở ngoài cửa, quần áo ướt đẫm, dán trên người hắn, vải vóc màu trắng, hiện ra hiệu quả bán trong suốt, chỗ vạt áo mơ hồ còn có vết máu thấm ra.
Tóc cũng ướt sũng, nước không ngừng giọt xuống.
Nhìn qua cực kỳ đáng thương.
"Cô."
Hắn rầu rĩ kêu một tiếng.
"Vào đi." Sơ Tranh không hỏi gì cả.
Kiều Liễm cúi đầu vào nhà.