Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Cô Nguyễn, cô làm gì vậy?"
Thanh âm kinh ngạc của Tô Hợp, kéo mợ về hiện thực.
Mụ ta vừa chuẩn bị quay đầu, trước mắt đột nhiên tối đen, thân thể ngã trên ghế sofa.
Tô Hợp hoảng sợ nhìn Sơ Tranh: "Cô... Giết... Giết giết..."
"Không chết, yên tâm." Sơ Tranh ném cây gỗ trong tay đi, ánh mắt lạnh căm căm rơi vào trên người Tô Hợp: "Giết người là phạm pháp."
Tô Hợp: "..."
Tô Hợp nhìn mợ vẫn còn hô hấp một chút, lại nhìn Sơ Tranh mặt lạnh, hàn khí từ bàn chân vọt lên trên trán, Tô Hợp quay người chạy về phòng.
Toàn thân cô ta đều nổi lên một lớp da gà.
Có thế nào Tô Hợp cũng không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ trực tiếp đánh người ngất xỉu.
Cô ta thở từng ngụm từng ngụm, một hồi lâu mới bình phục lại.
Tô Hợp chờ một lúc, cẩn thận mở cửa, nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng khách không có ai.
Tô Hợp ngưng thần nghe ngóng, mở cửa ra ngoài.
Không thấy mợ đâu, Sơ Tranh cũng không ở đây.
Trời nắng nóng, Tô Hợp lại cảm thấy lạnh đến hoảng loạn, nhanh chóng trở về phòng.
-
Lúc mợ tỉnh lại, thì đang ở dưới hành lang nhà mình.
Mụ ta che lấy phần gáy, đau đến nhe răng trợn mắt.
Con nha đầu chết tiệt kia lại dám đánh ngất mình!
Mợ tức giận đến mức hận không thể lập tức đi tìm Sơ Tranh tính sổ.
Nhưng nhìn sắc trời, mợ vẫn nhịn xuống, xoa cổ đi về nhà.
Mợ dự định ngày hôm sau lại đi, mụ ta nhất định phải lấy được số tiền này tới tay.
Hôm sau.
Mợ tới trước ký túc xá, sau đó nghĩ nghĩ thấy không đúng lắm, trực tiếp đi đến trường học.
Giữa trưa tan học, học sinh lần lượt đi ra.
Mợ trông thấy Sơ Tranh một mình đi từ trường học ra, lập tức vọt tới, thân thể hơi mập ngăn Sơ Tranh lại.
Bộ dáng khí thế hung hăng của mụ ta, học sinh xung quanh dồn dập liếc mắt nhìn sang.
"Nha đầu chết tiệt kia mày còn dám đánh tao, mày thật đúng là cánh cứng cáp rồi, tao nói cho mày biết, hôm nay mày không đưa tiền cho tao, tao sẽ ở ngay cổng trường này náo, để học sinh của mày và lãnh đạo của mày thấy."
Sơ Tranh bất vi sở động: "Bà náo đi."
Mợ kinh ngạc vì Sơ Tranh tỉnh táo và đạm mạc như thế, nhưng rất nhanh liền bị phẫn nộ thay thế.
"Đây chính là mày nói!"
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến, bình tĩnh nhìn mụ ta, ra hiệu mụ ta bắt đầu biểu diễn.
"Được, mày không cần mặt mũi, thì tao sợ cái gì!" Mợ lập tức cất cao giọng: "Ôi tất cả mọi người đến mà xem, xem cái con sói mắt trắng vô ơn bạc nghĩa này, nhà chúng tôi vất vả cực khổ nuôi nấng nó lớn, hiện tại nó đi làm, một phân tiền cũng không cho trong nhà, sao số tôi lại khổ thế này chứ..."
Mợ vừa gào lên một tiếng này.
Không chỉ hấp dẫn học sinh, mà còn có phụ huynh học sinh tới đón con, và các giáo viên tan tầm.
Mọi người không tự chủ được bắt đầu vây xem.
Vòng vây người xem kịch còn chưa hình thành, thì không biết có mấy người nhảy từ đâu ra, mặc đồng phục của bệnh viện tâm thần nào đó, một trái một phải túm lấy mợ.
Một người ăn mặc như bác sĩ trong đó, nói xin lỗi với mọi người: "Xin lỗi, xin lỗi, đây là bệnh nhân từ bệnh viện tâm thần của chúng tôi chạy đến."
Mợ hơi đần độn một hồi, lời kịch vừa rồi chuẩn bị tốt, đều bị xáo trộn.
"Các người là ai! Thả tôi ra!! Tôi không biết các người, các người làm gì vậy, thả tôi ra!"
Mợ kịp phản ứng, hoảng sợ giãy dụa.
"Giữ chắc, đừng để bà ta chạy, mau dẫn đi." Bác sĩ chỉ huy người túm lấy mợ, nhanh chóng đi về chiếc xe bên cạnh.
Mợ còn chưa kịp gọi Sơ Tranh, đã bị nhét vào trong xe.
Tốc độ của bọn họ quá nhanh, đám người vây xem đều chưa kịp phản ứng, xe đã gầm rú rời đi.
"..."
Xảy ra chuyện gì?!
Đám người lấy lại tinh thần, đi xem người vừa rồi bị ngăn lại, kết quả nơi đó làm gì còn ai nữa.
-
Mợ bị người ném ở phía sau xe.
"Các người làm gì! Bắt cóc! Các người đây là bắt cóc!!"
Một trái một phải ấn lấy mụ ta không có động tác gì, mặc cho mụ ta gào.
Xe một đường phi nhanh rời khỏi nội thành, không biết chạy bao lâu, cuối cùng dừng lại ở một con đường nhỏ không biết tên nào đó.
Bọn họ lôi người ra ngoài, kéo vào núi rừng bên cạnh.
Mợ hoảng đến không chịu được: "Các người muốn làm gì, đừng giết tôi, các người muốn mang tôi đi đâu, thả tôi ra, đòi tiền thì từ từ nói, đừng giết tôi đừng giết tôi."
Mấy người lôi mụ ta, ấn mụ ta lên một gốc cây.
Người ăn mặc như bác sĩ kia đi đến trước mặt mụ ta, trên mặt làm gì có nửa phần ôn hòa, chỉ có hung hãn: "Về sau còn dám tìm Nguyễn tiểu thư gây phiền phức, thì sẽ không phải cảnh cáo ôn hòa như ngày hôm nay đâu."
"..."
Nguyễn Sơ Tranh!
Cô làm ra!!
Cái con nha đầu chết tiệt kia lại dám gọi người đến đối phó mình...
"Nghe thấy chưa."
Mợ bị người rống, nhịn không được run rẩy một chút.
Bảo trụ cái mạng nhỏ quan trọng.
Mợ liên tục gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
"Thức thời một chút, đừng gây phiền toái cho tao." Đối phương cũng không làm gì mụ ta, chỉ cảnh cáo mụ hai câu như thế: "Đi."
Một đám người tuần tự rời đi, bốn phía khôi phục yên tĩnh.
Mợ chờ khi đám người kia không nhìn thấy thân ảnh nữa, chống vào thân cây đằng sau thở, sợ đến run chân.
Thật lâu sau, mợ tìm tòi trên người.
Điện thoại và tiền đều không thấy...
Đám người này kéo mụ ta đến vùng hoang vu dã lĩnh, mụ ta vất vả lắm mới đi ra được đường cái, nhưng đi nửa ngày cũng không nhìn thấy xe.
"A —— "
-
"Cô Nguyễn, bên ngoài có cảnh sát tìm cô."
Một giáo viên gõ gõ cửa văn phòng.
Sơ Tranh đang sửa bài tập, nghe vậy ngước mắt nhìn qua, khẽ gật đầu biểu thị mình biết rồi.
Sơ Tranh đứng dậy rời đi.
Các đồng nghiệp trong văn phòng lập tức tò mò bàn tán.
"Cảnh sát tìm cô ấy làm gì?"
"Tôi làm sao biết."
"Không phải là phạm phải chuyện gì chứ?"
"..."
Hai nhân viên cảnh sát được lãnh đạo trường học tiếp đón, ở trong phòng họp.
Sơ Tranh đi vào, hai người lập tức đứng dậy: "Nguyễn tiểu thư sao?"
Sơ Tranh gật đầu.
Một nhân viên cảnh sát chủ yếu phụ trách tra hỏi trong đó nói: "Đừng khẩn trương, chúng tôi chỉ tìm cô để tìm hiểu một chút tình huống. Cô ngồi xuống trước đi."
Sơ Tranh ngồi xuống đối diện bọn họ.
Nhân viên cảnh sát nói: "Hôm nay có người đến báo cảnh sát, nói cô bắt cóc bà ta. Bà ta tự xưng là mợ của cô, giữa trưa ngày 21, bà ta đến trường học tìm cô, nhưng vừa cùng cô nói hai câu, thì đã bị mấy người chưa rõ danh tính mang lên xe."
Nhân viên cảnh sát lấy ảnh chụp ra cho Sơ Tranh phân biệt: "Đây là mợ của cô, Hoàng Mẫn nữ sĩ sao?"
Sơ Tranh không đụng vào ảnh chụp, chỉ liếc một cái: "Ừ."
"Như vậy, Nguyễn tiểu thư, cô đã xác nhận Hoàng Mẫn nữ sĩ, có gì muốn nói không?"
Sơ Tranh nghiêm mặt, nghiêm túc lại nghiêm túc: "Tôi không biết gì cả, các anh đừng vu oan cho tôi."
Hai nhân viên cảnh sát liếc nhau.
Sơ Tranh biểu hiện quá mức bình tĩnh.
Đây tốt xấu gì cũng là thân nhân của cô, mặc kệ có phải là cô làm hay không, thì phản ứng này cũng không thích hợp...
Nhân viên cảnh sát hỏi: "Ngày đó ở cổng trường học, Nguyễn tiểu thư nhìn thấy Hoàng Mẫn nữ sĩ không?"
"Có." Nhiều người nhìn thấy như vậy, học sinh không biết mợ của cô, nhưng biết cô, phủ nhận cũng vô dụng.
Nhân viên cảnh sát: "Nói như vậy thì Nguyễn tiểu thư nhìn thấy Hoàng Mẫn nữ sĩ bị mấy người lạ mặt mang đi phải không?"
Sơ Tranh: "Ừ."
Nhân viên cảnh sát: "Nguyễn tiểu thư, Hoàng Mẫn nữ sĩ là mợ của cô, vì sao cô không giúp bà ta?"
Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Đối phương dữ như vậy, tại sao tôi phải giúp?"
Nhân viên cảnh sát: "..."
Kia không phải là mợ của cô sao!!