Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Lát nữa mẹ làm thịt kho tàu con thích ăn cho con ăn nhé."
Mẹ Tiêu vừa xách đồ ăn lên lầu, vừa nói chuyện với Sơ Tranh.
Sơ Tranh chỉ nghe không lên tiếng.
Vừa đi đến tầng của bọn họ, mẹ Tiêu đã nhìn thấy lão Tôn đứng ở cửa ra vào nhà đối diện: "Ai, lão Tôn, ông đứng đây làm gì?"
Sơ Tranh nhìn sang bên kia.
Một ông chú đứng ở cửa ra vào, cửa khép hờ, bên trong có bóng người lắc lư.
"Đứa nhỏ không ổn, mời người đến xem." Ông chú đứng ở ngoài cửa hút thuốc thở dài.
Trước đó mẹ Tiêu đã nghe nói con trai của lão Tôn bị bệnh, vẫn không trị khỏi, bà ấy lập tức có chút lo lắng hỏi: "Bệnh viện cũng không chữa khỏi được?"
Lão Tôn lắc đầu: "Bệnh viện bên kia nói không kiểm tra được gì cả, cũng đã chạy đến mấy bệnh viện lớn trong thành phố, nhưng họ đều nói như vậy, nên bây giờ mới mời tiên cô đến xem một chút."
Đây là biện pháp cuối cùng.
Ai cũng nói đứa nhỏ này gặp phải quỷ.
Sơ Tranh nhìn qua cánh cửa khép hờ một chút.
Không nhìn thấy đứa bé. Chỉ nhìn thấy một đống đồ vật lung tung.
Sơ Tranh không muốn quản chuyện này, nhưng mẹ Tiêu còn gấp hơn cả chuyện của mình, nhét đồ ăn vào trong tay Sơ Tranh, rồi kéo lão Tôn vào nhà.
Sơ Tranh: "..."
Không phải, mẹ ruột! Mẹ không nấu cơm thì con ăn cái gì!!
Nhà của lão Tôn này ở ngay đối diện nhà bọn họ, trước đó cũng là nhà bọn họ gọi điện thoại cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh đành phải đặt đồ ăn ở cửa, đi theo vào.
Trong phòng bị tiên cô bày đầy đồ vật, nhìn giống như thật vậy, nhưng nếu như quả thật có Thiên Sư ở đây, thì vừa nhìn đã biết đang lừa người.
Đứa bé ở trong nhà. Khi tiên cô đi vào, mọi người đều đi theo vào.
Sơ Tranh nhìn thấy đứa bé kia, năm sáu tuổi, bé trai, rất đáng yêu.
Nhưng bên cạnh đứa bé trai kia có một bé gái ngồi xổm, đang dùng tay bấm bé trai.
Tiên cô chính là loại lừa tiền, căn bản không nhìn thấy con quỷ kia.
Lắc lư một vòng, bảo người ta lấy tiền ra.
"Tiểu quỷ này đã bị tôi thu phục." Tiên cô bưng phong phạm của cao nhân: "Hai ngày nữa sẽ tốt."
"Tiên cô, có thật không?" Người nhà đứa bé hỏi.
Tiên cô lập tức không vui: "Ông không tin tôi, mời tôi tới làm gì?"
"Tiên cô, tôi không có ý kia, tôi chỉ lo lắng cho đứa nhỏ."
Người nhà đứa bé cũng không dám nói gì nữa, nhanh chóng lấy tiền đưa cho tiên cô.
Sơ Tranh một tay ngăn lại: "Bà xác định đã giải quyết xong?"
Sơ Tranh đứng ở đằng sau mẹ Tiêu. Đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều bị sững sờ.
Người Tôn gia đều nhìn qua cô.
Tiên cô cả giận nói: "Cô là ai? Các người là thế nào đây? Tôi làm phép cho các người, các người lại tìm một con ranh đến gây sự?"
Mẹ Tiêu cũng kéo cô: "Tranh Tranh con làm gì thế."
"Tiên cô đừng nóng giận." Người nhà đứa bé xin lỗi tiên cô, cũng kéo Sơ Tranh: "Tiểu Tranh, cháu làm gì vậy."
"Con quỷ bà ta đuổi vẫn còn ở đó." Sơ Tranh rút tay ra, mặt không đổi sắc nói.
"..."
"Con ranh con này nói bậy bạ gì đó!" Tiên cô lập tức nổi giận: "Tôi là tiên cô hành tẩu giang hồ nhiều năm, nổi tiếng bên ngoài, một con ranh như cô, cũng dám nói..."
Sơ Tranh tiến lên, túm lấy con quỷ kia ra.
Sơ Tranh dán một lá bùa lên người con quỷ, trong nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Giọng nói của tiên cô im bặt lại, sắc mặt đại biến.
Tiểu quỷ bị bắt, hoảng sợ nhìn Sơ Tranh.
"Không phải ta cố ý, không phải ta cố ý, ngươi đừng đánh ta."
Bé gái nhỏ ôm đầu, run lẩy bẩy.
Đám người bị dọa đến dồn dập lui lại.
Đây... Đây chính là quỷ?
Bé gái sắc mặt xanh trắng, tròng mắt đều là màu xám, nhìn cũng không phải là người.
"Không phải cố ý? Vậy chính là cố ý."
"Không phải không phải, ta không phải..." Bé gái khoát tay: "Là bà ta bảo ta làm như vậy."
Bé gái chỉ vào tiên cô.
Con ngươi Sơ Tranh hơi thu lại, cô cho rằng tiên cô chỉ lừa người, không nghĩ tới bà ta còn sai sử tiểu quỷ.
"Ta không làm, bà ta liền đánh ta, đau lắm đau lắm."
Đám người cùng nhau biến sắc, không thể tin nhìn về phía tiên cô.
Con của bọn họ biến thành thế này, đều do tiên cô sai sử?
"Bà ta còn bảo ngươi làm gì?"
"Bà ta bảo ta nhéo những đứa bé kia, thật nhiều thật nhiều..." Bé gái nói không rõ ràng lắm.
Từ khi Sơ Tranh trực tiếp xách con quỷ ra, tiên cô vẫn không lấy lại tinh thần, lúc này bị bé gái xác nhận, mới bỗng nhiên kịp phản ứng.
Sơ Tranh có thể nhìn thấy quỷ, còn có thể bắt quỷ, hôm nay đúng là đá trúng ván sắt.
Tiên cô muốn phản bác. Nhưng chống lại ánh mắt lạnh như băng kia của Sơ Tranh, sau sống lưng chính là một trận hàn ý, giống như đột nhiên bị người ném vào trong hầm băng.
Tiên cô quét mắt nhìn xung quanh một vòng, tất cả mọi người dùng ánh mắt chất vấn, phẫn nộ nhìn bà ta.
Tiên cô hoảng hốt trong lòng, trực tiếp chạy về phía cửa.
"Ngăn bà ta lại."
Trì Kính đang đứng ở cửa ra vào, nghe vậy nhẹ câu môi dưới, giơ chân ngáng đường tiên cô kia.
Tiên cô ầm một tiếng đập xuống đất, bị người Tôn gia phía sau phẫn nộ đè lại.
Căn cứ vào lời bé gái nói, tiên cô chính là chọn lựa tốt mục tiêu, sau đó để bé gái đến.
Bọn họ cầu tài, sau khi tiền tới tay, bé gái đi rồi, người tự nhiên cũng tốt lên.
Cho nên thanh danh của tiên cô rất lớn, ai cũng nói bà ta rất linh.
Tự mình đặt bẫy, đương nhiên là linh.
"Tiểu Tranh cháu còn có bản lĩnh này, thật sự cảm ơn cháu."
"Cảm ơn."
"Rất cảm ơn."
Sơ Tranh bảo bọn họ báo cảnh sát xử lý tiên cô kia.
Sơ Tranh nhìn về phía mẹ Tiêu còn chưa lấy lại tinh thần: "Mẹ, có thể về nấu cơm không?"
"A... ừ ừ."
Mẹ Tiêu mơ hồ đi ra ngoài.
Vào cửa, mẹ Tiêu mới phản ứng được: "Tranh Tranh con..."
Sơ Tranh không muốn giải thích quá nhiều với mẹ Tiêu, càng giải thích, càng lộ ra nhiều vấn đề, cho nên cô trực tiếp lừa gạt hai câu, rồi vào phòng.
Con trai nhỏ của Tôn gia, xế chiều hôm đó liền tỉnh lại.
Người nhà Tôn gia dẫn người đến nhà Sơ Tranh nói lời cảm ơn.
Chuyện này cũng chưa tính, không tới hai ngày, thanh danh của cô liền truyền ra, còn có người đặc biệt tìm tới cửa, nhờ cô xem giúp.
Sơ Tranh: "..."
Ta thật sự chỉ là một người bình thường.
Sơ Tranh thu dọn đồ đạc ngay trong đêm, lưu lại một tờ giấy cho mẹ Tiêu, bay thẳng về trường học.
Trở lại ký túc xá, Sơ Tranh quăng cái rương ra, trực tiếp nằm lên giường.
Mệt chết người.
Trì Kính dựa vào bên cạnh: "Bảo bảo... anh đói."
Sơ Tranh nhìn hắn: "Anh ngày nào cũng đói, heo sao?"
Trì Kính cúi đầu: "Vậy không bằng... Ăn bảo bảo?"
Sơ Tranh không lên tiếng, cứ như vậy nhìn hắn.
Nửa ngày sau cô nói: "Đến đây."
Trì Kính cười nhẹ, giọng điệu mang nét cưng chiều: "Nhưng anh không nỡ."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh ngồi dậy: "Trì Kính, anh muốn thế nào?"
Trì Kính nghiêng đầu xuống: "Cái gì mà muốn thế nào?"
"Vì sao không chịu cùng em làm?"
Trì Kính lúc này giả vờ bày ra vẻ mặt vô tội, giống như không hiểu gì cả: "Làm gì?"
Sơ Tranh im ắng phun ra hai chữ.
Bàn tay chống trên bàn của Trì Kính hơi siết chặt, đầu ngón tay túm lấy mép bàn.
Ánh mắt hắn buông xuống, giọng nói trầm thấp: "Bảo bảo, anh là quỷ."
"Hai chuyện này có quan hệ gì với nhau?"
"Chúng ta..." Đầu ngón tay Trì Kính càng túm càng chặt: "Em là người, cùng anh làm loại chuyện đó, không tốt cho thân thể em."
"Anh chưa từng làm, làm sao biết không tốt cho thân thể em?"
"..."
Một người, một quỷ, có thể tốt?
Đây là kiến thức thông thường, còn cần đến thực tiễn nữa à?