Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tùy tiện xem một chút." Sơ Tranh nghiêm mặt: "Không cần phải để ý đến tôi."
Nhân viên bán hàng cười gật đầu, ra hiệu Sơ Tranh tùy tiện xem, cô ta cũng không đi, mà đi theo không gần không xa.
Trì Kính cũng không gọi Sơ Tranh, tự mình đứng bên kia xem.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng ba tiếng, mua xuống cửa hàng này. 】
Sơ Tranh: "..."
Bình tĩnh!
Bình tĩnh một chút, bình tĩnh!!
Bình tĩnh cái búa chứ bình tĩnh!
Đây mẹ nó là cửa hàng của nhãn hiệu, loại cửa hàng này chỉ là một mắt xích thôi!!
Muốn mua tiệm này, thì phải mua toàn bộ nhãn hiệu của người ta!
Vương bát đản mi xác định không phải mi đang chơi ta chứ?
【 Tiểu tỷ tỷ cố lên nha! Phá sản, chúng ta chuyên nghiệp!! 】Khẩu hiệu của Vương Giả kêu lên vang dội.
Thời gian cấp bách.
Sơ Tranh vẫy gọi nhân viên bán hàng kia tới.
"Chào ngài, có gì cần giúp đỡ sao?"
"Giúp tôi liên hệ với tổng bộ của các cô, cứ nói tôi muốn mua công ty." Ta cũng cảm thấy là mình đang nói đùa.
Quả nhiên nhân viên bán hàng như sấm đánh bên tai, nửa ngày mới cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?"
Sơ Tranh hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt đứng đắn: "Tôi thật lòng."
Nhân viên bán hàng cố gắng bảo trì nụ cười: "Nhưng chúng tôi chỉ là một cửa hàng chi nhánh, nếu ngài thật sự có mục đích, thì cần phải liên hệ với tổng công ty của chúng tôi."
Sơ Tranh giơ tay: "Phương thức liên lạc."
Nhân viên bán hàng hơi chần chờ, đi lấy một tấm danh thiếp tới.
Là khu vực quản lý.
Khu vực quản lý báo lên trên, tầng tầng báo lên, Sơ Tranh còn nhận được câu trả lời là không bán.
Sơ Tranh cảm thấy may mắn vì tiệm Trì Kính vào, không phải nhãn hiệu thời thượng.
Mặc dù đối phương không muốn bán, nhưng giá tiền đúng chỗ, cuối cùng vẫn thành giao.
Sơ Tranh cúp điện thoại, so với đánh nhau còn mệt hơn.
Trì Kính từ bên kia tới: "Số quần áo kia..."
"Đều là của anh." Sơ Tranh nói với nhân viên bán hàng: "Các cô tan tầm trước đi."
"A?"
Nhân viên bán hàng nhận được điện thoại của bên trên, ai cũng biểu cảm quái dị tan tầm.
"Cô ấy thật sự mua?"
"Quản lý đã gọi điện thoại, còn có thể là giả à."
"Thời ngắn như vậy gian, cô ấy đã mua được? Sao tôi cứ thấy không tin nhỉ? Loại chuyện này, không phải ít nhất phải mấy tháng mới có thể bàn bạc xong sao?"
"..."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trời mới biết chuyện gì xảy ra.
Sơ Tranh đóng cửa lại, rèm cũng kéo lên: "Tự mình thử."
Trì Kính: "Cô mua lại chỗ này rồi?"
"Ừ."
"Cô có tiền như vậy?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Ta tuyệt không muốn có tiền.
Nhưng có thể làm gì được, ta chính là có tiền như vậy đấy.
"Nhanh thử đi." Sơ Tranh hung hắn.
Trì Kính không để ý vì Sơ Tranh hung ác với hắn như thế, càng không thèm để ý tiền của Sơ Tranh từ đâu tới, tự mình đi chọn quần áo thử.
Sơ Tranh thở một hơi, nhìn sang bên kia một chút.
Trì Kính chọn một bộ âu phục màu xám.
Trì Kính vốn thuộc về loại tướng mạo kinh diễm, lúc này trên người mặc áo sơ mi tây trang, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài thẳng tắp.
Người trong gương, hơi nhướn mày, lộ ra một nụ cười mang theo chút tà khí, càng thêm phong lưu phóng khoáng, đây chính là đứa con cưng của tạo hóa.
"Nhìn được không?"
Hắn quay người, hỏi Sơ Tranh.
"Đẹp người khác cũng không nhìn thấy."
Trì Kính nhíu mày, tiếng nói trầm thấp, mang theo ý cười: "Cô nhìn thấy mà."
Sơ Tranh không rõ ý vị: "Anh mặc cho tôi nhìn?"
"Đương nhiên." Trì Kính nói: "Dù sao về sau, có thể chúng ta sẽ ở cùng nhau một thời gian rất dài, trông thấy người đẹp ý vui, không tốt sao?"
"Anh là quỷ." Sơ Tranh không chút lưu tình nhắc nhở hắn.
"..." Biểu cảm của Trì Kính cứng lại, nhìn qua cô gái khắp nơi đều lộ ra vẻ soái khí trên ghế sofa: "Cô có thành kiến với quỷ?"
"Không có."
"Vậy ta có thể mặc không?"
"Có thể, bằng không thì tôi mua cho anh cửa tiệm lớn như vậy làm gì." Anh là thẻ người tốt, anh không mặc cũng không có vấn đề gì.
"..."
Trì Kính đi thay bộ khác.
Sơ Tranh biết phụ nữ mua quần áo rất khủng bố, nhưng mà không nghĩ tới đàn ông mua quần áo cũng rất khủng bố.
Sơ Tranh lười chọn cho hắn, chỉ cần hắn thử qua, hết thảy đốt qua cho hắn.
Thế là ngày hôm sau người trong tiệm đến nhìn thấy, cửa hàng có tro rải rác đầy đất, quần áo ít hơn phân nửa, rất là đần độn.
-
Mua xong quần áo còn chưa tính là gì, Trì Kính còn muốn mua một đống đồ vật loạn thất bát tao khác.
Tỉ như đồng hồ này.
Rồi như kính râm này...
Sơ Tranh: "..."
Mặc dù ngươi tiêu tiền ta rất vui vẻ, nhưng ngươi là một người đàn ông, lại là một nam quỷ, chú ý như thế cho ai xem hả?
Vậy cũng coi như xong đi.
Tồi tệ nhất là, hắn lại còn muốn ăn cơm.
Ăn cơm?!
Một con quỷ như ngươi!!
Ăn cơm cái gì!
【 Tiểu tỷ tỷ bình tĩnh một chút, để đao xuống, cố gắng làm người tốt nha!! 】
Vương Giả dốc hết toàn lực trấn an Sơ Tranh.
Sơ Tranh ném cây đao lên mặt bàn: "Anh ăn đi."
Trì Kính mặc đồ tây, tự phụ lại soái khí ngồi ở đối diện: "Sơ Tranh, cô như vậy làm sao ta ăn được?"
"Anh thích ăn thế nào thì ăn thế ấy." Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, hôm nay ta xem ngươi chơi.
Đồ ăn là đồ của dương gian.
Trì Kính căn bản không ăn được, cùng lắm là ngửi được mùi.
Nhưng Trì đại lão không chịu, khăng khăng bắt Sơ Tranh phải nghĩ biện pháp cho hắn.
Sơ Tranh có thể có biện pháp nào.
Cô chỉ là một người bình thường.
Một! Người! Bình! Thường!
Khuỷu tay Trì Kính chống lên mặt bàn, hai tay khoanh lại, cái cằm đặt trên mu bàn tay, con ngươi tối đen như mực nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Thân là người đại diện của ta, cô nên vì ta giải quyết vấn đề này. Giải quyết như thế nào, đó là chuyện của cô."
"Anh không nói cho tôi biết, người đại diện phải làm những thứ này."
Đây là người đại diện sao?
Đây là tìm bảo mẫu thì có!
"Đây chính là chuyện ta không tiện ra mặt." Trì Kính cười nói.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn chằm chằm Trì Kính.
Trì Kính mặc cho cô nhìn.
Giống như đang xem ai có nhiều kiên nhẫn hơn.
Cánh tay đặt trên nệm ghế sofa của Sơ Tranh, dùng sức cào cào.
"Hai mươi lượt!"
Khóe môi Trì Kính hơi câu lên, âm cuối chọc người: "Được."
Nói hai mươi lượt cô là người tốt mà thôi, quá đơn giản.
Trì đại lão sống lâu như thế, co được dãn được.
Mỗi thế giới có thiết lập không giống nhau, Sơ Tranh chỉ có thể gửi tin nhắn cho Khương Vân Lạc, hỏi hắn có biện pháp nào, có thể để cho quỷ ăn đồ ăn của dương gian không.
Khương Vân Lạc nói cho cô biết có một loại bùa có thể.
【 Sơ Tranh: Mua ở đâu? 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Cô muốn mua? 】
【 Sơ Tranh: Anh có không? 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Tôi hỏi giúp cô một chút. 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Bạn bè tôi có hai tấm, cô có muốn không? 】
【 Sơ Tranh: Chỉ có hai tấm? 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư: Thứ đồ chơi này rất vô dụng, lại không thể đối phó với quỷ, cho nên cơ bản không có Thiên Sư nảo rảnh rỗi đến mức đi vẽ thứ đồ chơi này... Khoan đã, người anh em, hai tấm còn chưa đủ? Cô muốn mời bách quỷ ăn cơm sao? 】
【 Sơ Tranh: Tôi mời heo ăn cơm. 】
【 Đảm đương mặt mũi của giới Thiên Sư:... 】
Mặc dù không biết heo này là ai, nhưng Khương Vân Lạc vẫn nghĩ biện pháp làm thêm cho Sơ Tranh hai tấm.
Sơ Tranh nghĩ đến về sau có lẽ "heo" này còn muốn ăn nữa, bảo Khương Vân Lạc giúp đỡ thu mua một chút.
Giá cả dễ nói.
Có tiền vì sao lại không kiếm, lại là loại công việc không có nguy hiểm.
Khương Vân Lạc một lời đáp ứng.
Lá bùa rất nhanh liền được người đưa tới, Sơ Tranh dựa theo phương pháp sử dụng mà Khương Vân Lạc nói, sử dụng lá bùa.
Đồ ăn lập tức xuất hiện ở trước mặt Trì Kính.
Trì Kính ăn một miếng: "Nguội rồi."
"Thích ăn thì ăn." Sơ Tranh tức giận.
Cô đứng dậy rời đi.
Trì Kính đột nhiên kéo cô lại: "Ta đã gần trăm năm chưa được ăn."
"Trăm năm không ăn mà cũng không chết đói, chứng minh anh không ăn cũng sẽ không chết, bị đói đi."
Sơ Tranh hất hắn ra, tính tiền rời đi.
Trì Kính: "..."
*
Rốt cuộc có thể mua hay không ta không biết, đều là vì kịch bản phục vụ, đơn thuần bịa mấy cái, xin đừng tích cực.