Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ở trong đó có một phòng khám nhỏ, nghe nói có thể trị bệnh về phương diện kia của đàn ông.
Người đàn ông này chính là đi xem bệnh, hắn căn bản không biết giao dịch gì cả.
Sơ Tranh sờ tóc, trấn định xoay người đi đến một bên khác.
Ngô Thiên vỗ bả vai người đàn ông, phi thường "thân thiện" hắn đưa ra ngoài, người đàn ông tè ra quần rời đi.
"Không phải hắn, vậy là ai, chỉ có hắn là khả nghi nhất." Vất vả lắm mới điều tra ra được người này.
Sơ Tranh bảo Ngô Thiên đưa phần giám sát kia ra xem lại lần nữa.
Trong giám sát hết thảy có năm người ra vào, trừ người đàn ông vừa rồi, thì còn có bốn người nữa.
Một lão già, chống gậy, đi đường cũng sắp đi không vững.
Một đứa bé, hẳn là không đứng tới chỗ đặt tiền.
Còn có một thanh niên và một người phụ nữ.
"Người thanh niên này rất khả nghi!" Ngô Thiên chỉ vào thanh niên.
Sơ Tranh không để ý đến Ngô Thiên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào giám sát.
Tận đến khi người phụ nữ cuối cùng xuất hiện.
Sơ Tranh cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mặt...
Phó Di!
Trước đó cô đã xem qua tư liệu.
Chẳng qua trên tư liệu Phó Di ăn mặc như minh tinh, không bình thường như bây giờ, tăng thêm có một người đàn ông khả nghi hơn hấp dẫn ánh mắt, nên không chú ý tới cô ta.
Sơ Tranh điểm vào người phụ nữ kia một cái: "Đi thăm dò xem Phó Di ở đâu."
"Phó Di?" Ngô Thiên đối với cái tên này có chút lạ lẫm.
"Chị gái của Phó Trì."
"..." Lão bản nương còn có chị gái?
-
Ngô Thiên đi thăm dò Phó Di.
Sơ Tranh ngồi ở trong kho hàng, cũng không chuyển ổ.
Vắt một chân lên, một tay khoác trên đầu gối, tư thế ngồi tiêu chuẩn của đại lão.
Sơ Tranh có tiền, Ngô Thiên tra được rất nhanh.
"Cô chủ, Phó Di cũng biến mất, địa điểm mất tích... Chính là trung tâm mua sắm kia."
Phó Di đi dạo phố cùng chị em, nhưng sau khi Phó Di đi toilet, thì không thấy trở lại.
Bọn họ còn tưởng rằng Phó Di đi trước, gọi điện thoại cũng không nhận, nhưng bởi vì Phó Di là một người lớn như vậy, nên bọn họ cũng chỉ cho là Phó Di có chuyện gì gấp thôi.
"Cho nên... chuyện trên mạng, đều là Phó Di này tuôn ra?"
"Có thể biết tường tận như thế, hẳn là cô ta." Phó Di con chó điên này, thật sự là chị gái ruột của Phó Trì sao?
Hại Phó Trì một lần không đủ, còn muốn hại hắn như vậy.
Trải qua sự cho phép của ta chưa?!
"Vì sao? Không phải cô ta là chị gái của Phó tiên sinh sao?" Ngô Thiên thập phần không hiểu, nếu có người nói anh ruột của hắn muốn hại hắn, đánh chết Ngô Thiên cũng không tin, người thân cận nhất, không phải chính là anh chị em ruột sao?!
Sơ Tranh bưng vẻ mặt lạnh lùng: Ta mẹ nó cũng muốn biết vì sao!
"Phó tiên sinh và Phó Di đồng thời mất tích, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Sơ Tranh vứt cho Ngô Thiên một ánh mắt lạnh lùng.
Chuyện này còn phải nói à.
Chắc chắn là xảy ra chuyện rồi.
Chó chết!
Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển: "Điều tra xe của Phó Di."
Ở trong trung tâm mua sắm bọn họ chỉ nhìn thấy xe của Phó Trì.
Nhưng nếu Phó Trì đi đến góc chết của camera, lên xe Phó Di thì sao?
-
Gian phòng trống rỗng, màn cửa kéo ra một nửa, chỉ có một chút ánh sáng xuyên thấu vào.
Giữa phòng đặt một cái ghế, trên ghế trói một người phụ nữ trang điểm tinh xảo.
Nhưng vào lúc này.
Đầu của người phụ nữ hơi động, dường như đã tỉnh lại.
Lọt vào đáy mắt chính là hoàn cảnh xa lạ mà lại quen thuộc.
Đây là...
Căn nhà trước kia.
"Phó Trì!"
Cô ta kêu một tiếng.
Gian phòng trống rỗng không ai đáp lại.
Thân thể bị trói, người phụ nữ theo bản năng giãy dụa, cái ghế ma sát với mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai khó nghe.
Kẹt kẹt ——
Cửa phòng bị người đẩy ra.
Người đàn ông dáng người thẳng tắp đứng ở cửa ra vào, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối.
"Phó Trì!" Phó Di kêu to: "Mày điên rồi, thả tao ra!"
Phó Trì cất bước, chậm rãi đi đến, ánh sáng dần dần phác họa ra gương mặt của hắn.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút biểu cảm gì, hàng mi dài cong vút buông xuống, ngăn trở cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
"Phó Trì, mày muốn làm gì, mày trói tao ở đây làm gì, thả tao ra, tao là chị gái của mày."
"Chị còn biết, chị là chị gái của tôi." Phó Trì ngước mắt, đáy mắt đựng đầy u ám tối tăm, nhiệt độ bốn phía tựa hồ cũng bắt đầu hạ xuống.
Phó Di bị ánh mắt Phó Trì hù đến, tứ chi băng lãnh chết lặng, trở nên nặng nề.
"Những chuyện chị làm, là chuyện mà một người chị gái có thể làm ra sao?"
"... Chị chỉ muốn tốt cho cậu!" Phó Di ráng chống đỡ nói: "Cậu khắc những thứ kia thì có thể kiếm được mấy đồng? Nghe lời chị, muốn cái gì mà không có?"
Thanh âm của Phó Trì trầm thấp âm trầm: "Thứ bán em trai mình để có được, chị cũng an tâm dùng được?"
Phó Di chỉ cảm thấy từng trận âm phong, đảo qua từ sau cổ, lạnh đến mức nổi đầy da gà.
Phó Di cắn chặt răng: "Chị cũng không thật sự hại cậu."
Phó Trì lấy điện thoại di động ra, lướt tin tức phía trên.
"Đây chính là không hại tôi mà chị nói?" Phó Trì đưa điện thoại di động cho Phó Di nhìn: "Những việc này, ngoại trừ chị, thì còn ai có thể biết rõ ràng như thế? Chị muốn triệt để hủy hoại tôi mới vui, đúng không?"
Lúc trước Phó Di từng gọi điện thoại cho hắn mấy lần.
Hắn đều không để ý.
Không nghĩ tới...
Chị ta sẽ tặng mình một món quà lớn như thế.
"Phó Trì, chỉ cần cậu nghe chị, chị cam đoan cậu sẽ không có việc gì."
Khóe miệng Phó Trì kéo ra một độ cong trào phúng: "Chị muốn dùng thứ này để ép tôi cúi đầu? Tôi có giá trị như vậy, không biết có phải tôi nên vui không."
Phó Di trở mặt cực nhanh, dỗ dành Phó Trì: "Cậu thả chị ra trước, Phó Trì, chị là chị gái của cậu, chị thật sự chỉ vì muốn tốt cho cậu."
"Một người chị gái như chị, tôi không dám cần. Tôi cũng không đến mức không biết xấu hổ như chị."
"Phó Trì!!"
Phó Di giống như bị giẫm trúng cái đuôi.
"Tôi muốn sống tốt một chút, có lỗi gì?" Phó Di hoàn toàn không cảm thấy mình có lỗi: "Cậu có điều kiện tốt như thế, vì sao không biết lợi dụng?"
Phó Di bắt đầu buông lời hung ác.
"Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không nghe lời tôi, thì cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong đó nữa!"
Ánh mắt Phó Di đột nhiên co rụt lại, âm điệu cất cao hơn không ít: "Cậu muốn làm gì?"
Phó Trì chậm rãi mở dao gấp trong tay ra.
"Chị gái, không phải chị muốn giúp tôi sao?"
Phó Trì đang cười.
Nhưng nụ cười kia làm Phó Di sợ hãi.
Trong ấn tượng của Phó Di, hắn cơ hồ không cười như vậy, cô ta nhớ kỹ có một lần, là khi còn đi học, có một người chọc giận hắn, hắn chính là cười như vậy...
Ngày hôm sau người kia liền chuyển trường, không hề xuất hiện thêm nữa.
"Phó Trì cậu đừng làm loạn, tôi là chị gái của cậu!!"
Hắn không nhanh không chậm tới gần Phó Di, lưỡi dao băng lãnh, dán lên mặt Phó Di.
Phó Di kinh hồn táng đảm.
Sợ con dao kia hủy hoại dung mạo của mình.
Lại sợ Phó Trì thật sự xuống tay với mình.
"Em trai, có chuyện gì từ từ nói, em bỏ dao xuống trước đi, chị không tìm em, chị không tiếp tục tìm em nữa, thật đấy!!"
"Chị sợ?" Phó Trì từ từ cúi người, đối mặt với Phó Di: "Chị là chị gái của tôi, sao chị có thể sợ tôi. Không phải chị còn muốn tôi giúp chị sao?"
"... Không." Phó Di không dám lắc đầu, dao dán lên gò má cô ta, cô ta giống như có thể cảm giác được sự sắc bén của con dao kia: "Chị không dám nữa, em trai, em thả chị ra."
Phó Trì gia tăng nụ cười, trong con ngươi giống như có mực đậm không hòa tan được, không nhìn thấy nửa điểm ánh sáng, áp lực âm trầm.
Cánh môi hắn hé mở: "Muộn rồi, chị gái."
Phó Trì gằn hai chữ "chị gái" đến phá lệ nặng.