Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ta ở bên ngoài rất cẩn thận, không biết tại sao lại có người phát hiện ra được." Ly Đường chủ động giải thích chuyện ngày hôm nay.
Sơ Tranh giọng điệu lạnh nhạt: "Ngươi suy nghĩ lại một chút."
Ly Đường: "Ta thật sự..."
Hắn dừng lại, ánh mắt hơi tối sầm.
"Có một lần Triệu Việt... Khiêu khích ta, ta hơi tức giận, nên đã động thủ." Thanh âm Ly Đường đè xuống thật thấp.
"Tức giận không thể giải quyết được vấn đề." Sơ Tranh chỉ điểm một câu.
"..." Triệu Việt vũ nhục mẫu thân hắn, đó là người mẹ yêu thương bảo vệ hắn, sao hắn có thể không tức giận được.
Sơ Tranh hỏi: "Trí thông minh của Triệu Việt không đủ cao để phát hiện được, còn phát sinh chuyện gì nữa không."
Ly Đường cũng cảm thấy lấy chỉ số thông minh của Triệu Việt kia, khẳng định không thể phát hiện được.
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại chuyện phát sinh ngày đó.
Triệu Việt không có việc gì mang người tìm hắn gây sự cũng không phải lần đầu tiên, ngày đó cũng giống như vậy, nhưng Triệu Việt đột nhiên nói đến mẫu thân hắn.
Sau đó hắn liền động thủ, lúc ấy hắn rất muốn giết Triệu Việt.
Sau đó...
"Tống Phong Lan."
Tống Phong Lan là tỷ tỷ của Tống công tử, đại tiểu thư Tống gia, xem xét ra, hắn còn phải gọi nàng ta một tiếng biểu tỷ.
Tống Phong Lan từ nhỏ đã được một vị trưởng lão của Tử Vân tông nhìn trúng, thu vào môn hạ, xem như đệ tử thân truyền, nên không biết hắn.
Mà đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất làm cho Tống gia ở Thượng Ninh Thành hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm.
"Ồ." Tâm can sư muội của Lâm Thần, lại còn muốn thân thể của cô nữa.
Giữa thanh thiên bạch nhật ngấp nghé thân thể của người khác, quả thực đúng là nhân tính vặn vẹo!
"Nhưng chuyện này trôi qua đã gần hai tháng, ta cũng không chắc lắm." Nếu như lúc ấy đã bị phát hiện, thì tại sao tận hai tháng sau mới náo ra một màn như thế?
Nhưng nếu như không phải chuyện lần đó, thì Ly Đường cũng thực sự không nghĩ ra, mình bị bại lộ từ lúc nào.
Ly Đường thấy Sơ Tranh không lên tiếng, nhíu mày lại: "Có phải ta lại gây thêm phiền toái cho ngươi không?"
"Ừ."
Sơ Tranh không cần nghĩ ngợi đáp một tiếng, không phải là phiền toái, mà là đại phiền toái.
Ly Đường: "..."
"... Thật xin lỗi." Ly Đường siết chặt nắm đấm, là do hắn vẫn quá yếu.
Sơ Tranh nhìn hắn một chút, cánh môi khẽ nhếch.
Vương Giả vội vàng lên tiếng ngăn cản 【 Tiểu tỷ tỷ, đừng có nói lung tung, cẩn thận cô lại kích thích đến hắn, hắn bây giờ rất yếu đuối. 】
Sơ Tranh: "..."
Đánh không được mắng không được, đến cả nói một câu cũng không được?!
Có cần ta tìm cho hắn một tòa miếu luôn không?
【... Tìm miếu làm gì? 】 Vương Giả đần độn.
Cúng bái chứ làm gì!
【...】 Tại sao tiểu tỷ tỷ lại hung dữ với nó, nó cũng rất vất vả có được không! Đáng ghét! Quá đáng ghét!!
Chuyện này Sơ Tranh bảo hắn đừng để ý, tạm thời sẽ không có người đi lên gây phiền toái.
Linh thạch của cô không phải cho không.
Ly Đường tâm sự nặng nề trở lại gian phòng của mình.
Rõ ràng không muốn gây phiền toái cho cô, nhưng cuối cùng vẫn làm cô không vui.
...
Ban đêm.
Ly Đường nghe thấy tiếng đập cửa, ở Bắc Linh phong chỉ có hắn và Sơ Tranh, Ly Đường nhanh chóng ra mở cửa.
Sơ Tranh mặt lạnh, đưa một cái "lục giác linh đang" tới trước mặt hắn, toàn thân kim sắc, chế tác thủ công tinh xảo, nhìn không giống như vật phàm.
"Đây là gì?"
"Ngọc nát, đổi cái khác."
Ly Đường nhận lấy, bên trong lục lạc rõ ràng có vật leng keng, nhưng khi đung đưa lại không phát ra âm thanh.
"Tại sao không có âm thanh?"
"Bây giờ ngươi không nghe được."
Sơ Tranh rất không khách khí đả kích Ly Đường.
Ly Đường: "..."
Ly Đường tự biết thực lực của mình, nên không phản bác, hắn trầm mặc một hồi, cầm lục lạc nói một tiếng rồi đi tu luyện.
Hắn xoay người trở về phòng, bước vào dẫn ma trận, so với dẫn ma trận trong quá khứ, dẫn ma trận hiện tại ma khí càng dồi dào hơn.
Hắn biết cô luôn luôn cải tiến dẫn ma trận, nhưng có đôi khi hắn thật sự lo lắng, có khi nào cô chơi quá trớn luôn không.
Khái niệm của cô về dẫn ma trận, hoàn toàn đến từ dẫn linh trận, lại vô cùng có khả năng là đi học trộm về.
Nếu là chơi quá mức, đến lúc đó người của toàn tông môn đều sẽ biết, trên Bắc Linh phong có Ma tộc.
Tâm trạng Ly Đường càng nặng nề hơn.
Thời gian dài như vậy, nhưng hắn vẫn chưa hỏi thăm được chút tin tức nào liên quan đến phụ thân hắn... Thực lực cũng không có tiến triển lớn, hắn không thể thả lỏng được.
Ly Đường bắt đầu tu luyện không biết ngày đêm.
...
Hai ngày sau, trưởng lão Chấp Pháp đường tự mình đến nói rõ chuyện Tôn Phi chết, hoàn toàn không có quan hệ gì với Ly Đường, là do một đệ tử khác gây nên.
Bình thường Tôn Phi và Ly Đường bất hòa, nên sau khi đệ tử kia giết người, liền nghĩ kế vu oan cho Ly Đường.
Sơ Tranh đối với loại thuyết pháp này, không tiếp nhận cũng chẳng phản bác, lạnh lùng đuổi trưởng lão Chấp Pháp đường đi.
Sau chuyện này, Ly Đường cũng không rời khỏi Bắc Linh phong nữa, cả ngày ở trong phòng tu luyện.
Sơ Tranh lượn lờ ngoài cửa hai vòng.
Có thể tu luyện thành kẻ ngu luôn không?
Nếu hắn tẩu hỏa nhập ma thì tính cho ai đây?
Một tháng sau.
Chủ Phong bên kia phái người đến mời Sơ Tranh qua.
Ly Đường xuất quan, vừa vặn gặp được, có chút chần chờ xem có nên đi cùng cô không, ai ngờ người đến thông báo lại chỉ tên của hắn.
Sơ Tranh thần sắc lạnh nhạt đi phía trước, Ly Đường thấy đệ tử dẫn đường cách khá xa, lại gần Sơ Tranh hỏi: "Lúc này gọi chúng ta tới Chủ Phong, là có chuyện gì sao?"
"Ừ."
"???" Cho nên là chuyện gì thế? Chẳng lẽ lại là chuyện Tôn Phi kia? Hay là thân phận Ma tộc của bọn họ bại lộ rồi?
Sơ Tranh không có ý giải thích bất cứ cái gì, Ly Đường chỉ có thể an tĩnh lại.
Đình đài Chủ Phong ở trên tầng lầu, tiên khí vấn vít, không khác nào tiên cảnh.
Đệ tử dẫn đường ra hiệu bọn họ tiến vào điện: "Hai vị, mời vào bên trong."
Trong điện có mấy người ngồi, trên thủ tọa là một nam nhân trung niên uy nghiêm, đây chính là Tông chủ Tử Vân tông.
Lấy Tông chủ làm trung tâm, xung quanh hiện lên một cái cầu thang hình quạt, mỗi một bậc thang đều có một người ngồi.
Đây đều là các trưởng lão của Tử Vân tông.
Tống Phong Lan đứng sau lưng một vị trưởng lão, thần sắc lo lắng.
Lâm Thần đứng ở chính giữa điện, còn có mấy tên đệ tử quỳ trên mặt đất, bầu không khí có vẻ không tốt lắm.
Sơ Tranh và Ly Đường tiến vào, biểu cảm trên mặt Tống Phong Lan hơi biến hóa, giống như khiếp sợ, lại giống như có những tâm tình phức tạp khác.
Lâm Thần rũ mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà trên mặt đất là một cỗ thi thể.
Sơ Tranh mắt nhìn thẳng đi qua, đứng ở vị trí chính giữa, đối diện với cỗ thi thể kia.
Cô không nói không rằng, cứ như vậy nhìn Tông chủ.
Tông chủ bình chân như vại, nhưng bị Sơ Tranh nhìn chăm chú, một lúc sau lại có chút mất tự nhiên, tay hắn nắm lại thành quyền, che bên môi, ho nhẹ một tiếng.
"Sơ cô nương, hôm nay mời ngươi tới, là vì có chuyện muốn hỏi."
"Hỏi." Sơ Tranh tuân theo thói quen có thể nói một chữ, thì nhất quyết không dùng hai chữ.
Tông chủ nhìn mấy vị trưởng lão, nói: "Sơ cô nương có nhận ra người nằm trên đất không."
Sơ Tranh phối hợp nhìn một cái, phủ nhận: "Không biết."
Tông chủ hơi dừng lại: "Ly Đường công tử có nhận ra không?"
Cỗ thi thể trên mặt đất kia, không phải ai khác, mà chính là Triệu Việt.
Sơ Tranh nói không biết còn có thể nghe được, vì cô không thường xuyên rời khỏi Bắc Linh phong, nhưng Ly Đường không giống, hắn vẫn luôn ở ngoại môn.
Ly Đường gật đầu: "Nhận ra."
Sao Triệu Việt lại chết rồi?
Ly Đường nghĩ mãi mà không rõ điểm này, càng không biết chuyện này có quan hệ gì với bọn họ.
Tông chủ gật đầu, để một đệ tử nói rõ tình huống hiện tại.
Triệu Việt bị phát hiện tử vong vào sáng nay, mà người có hiềm nghi lớn nhất lại là Lâm Thần, bị nhận định như thế, cũng bởi vì tại hiện trường tử vong của Triệu Việt, phát hiện ra một vật đại diện cho thân phận của Lâm Thần.
"Gọi Sơ cô nương và Ly Đường công tử tới đây, là bởi vì hiềm nghi của Lâm Thần được xác định, cùng với cách xác định hiềm nghi của Ly Đường công tử sau khi tôn Phi chết, giống nhau như đúc." Một vị trưởng lão mở miệng.