Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thiếu niên quen thuộc với thanh âm này.
Hắn không khỏi hốt hoảng.
Không phải là hốt hoảng vì bị người phát hiện có ý đồ giết người.
Mà là một loại khác...
Không thể nói rõ vì sao lại hoảng loạn.
Hắn không nghĩ, không muốn để cô trông thấy mình như thế này.
"Anh đang làm gì?"
Sơ Tranh lại hỏi một lần.
"Tôi..."
Ánh mắt Mộ Thâm dao động, rơi trong bóng đêm.
Hồi lâu sau hắn mới cứng rắn lên tiếng: "Chuyện không liên quan tới cô."
Sơ Tranh tiến lên.
Mộ Thâm đột nhiên đưa dao ra trước người, gầm nhẹ một tiếng: "Cô đừng tới đây, chuyện không liên quan tới cô, cô mau đi đi!"
Sơ Tranh thoáng như không nghe thấy.
Chậm rãi đi lên phía trước.
Dao bị ánh trăng phản xạ ra hàn quang, chợt lóe lên trong đáy mắt Sơ Tranh.
"Cứu... Cứu mạng..."
Có lẽ là bởi vì Sơ Tranh xuất hiện, lực đạo mà Mộ Thâm đè ép gã đàn ông nới lỏng đi một chút.
Gã đàn ông hoảng sợ cầu cứu Sơ Tranh.
"Cứu mạng, hắn muốn giết tôi, mau cứu tôi!!"
Gã đàn ông cảm giác được sát ý rõ ràng từ trên người Mộ Thâm.
Mộ Thâm đè gã đàn ông kia về, gắt gao bịt miệng gã lại, không cho gã tiếp tục phát ra âm thanh.
Sơ Tranh quét gã đàn ông kia một chút: "Anh muốn giết hắn?"
Mộ Thâm ngước mắt nhìn qua.
Cặp con ngươi màu hổ phách lắng đọng ngàn năm kia, lúc này thoáng như có mây đen che kín, kiềm chế, âm trầm, tái nhợt, như đã mất đi linh hồn.
"Tôi..."
Sơ Tranh nhanh như chớp cướp đi dao trong tay hắn, con ngươi Mộ Thâm hơi co lại, một giây sau lại bắt đầu tan rã, trước mắt biến thành màu đen, thân thể ngã xuống đất.
Sơ Tranh cầm dao, thở phào.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn nhớ rõ mình phải làm một người tốt không? Cô nên lựa lời khuyên bảo, dùng thành tâm của mình đả động thẻ người tốt!! 】
Đi lên liền đánh ngất thẻ người tốt người ta, cái thao tác gì đây hả?
Sơ Tranh trầm mặc một chút.
Sau đó đúng lý hợp tình phản bác.
Khuyên?
Đừng có nằm mơ.
Khuyên nửa ngày cuối cùng cũng không có tác dụng gì.
Đương nhiên là như thế này tương đối đơn giản mau lẹ.
Cô không sai.
【...】 Giết chết ký chủ nhà nó đi! Vì sao tiểu tỷ tỷ sát vách lại khả ái như vậy, nó muốn đổi một tiểu tỷ tỷ!!!
Sơ Tranh nhìn Mộ Thâm ngã trên mặt đất, vài giây sau, ánh mắt dời về phía gã đàn ông được tự do.
Gã đàn ông: "..."
Ta... X!
Đáy lòng gã đàn ông tuôn ra một cỗ dự cảm xấu.
Vừa rồi gã lại cầu cứu cô...
Sơ Tranh cầm dao, tùy ý ngồi xổm trước mặt gã, mũi dao chĩa vào lồng ngực gã đàn ông.
"Nói một chút, tại sao hắn muốn giết ông?"
Gã đàn ông run đến lợi hại hơn.
Nữ sinh trước mặt rõ ràng còn bình tĩnh hơn nhiều so với nam sinh kia, nhưng gã cảm thấy nữ sinh này đáng sợ hơn thiếu niên kia nhiều.
"Tôi... Tôi nói... Cô đừng tới đây..."
...
Trăng sáng treo cao, gió thổi hiu hiu.
Mộ Thâm mở mắt, rơi vào đáy mắt chính là trăng sáng trên không trung.
Đầu óc hắn có chút mê man.
Hắn làm sao đây?
Có một số hình ảnh mơ hồ tràn vào trong đầu.
Mộ Thâm lập tức ngồi dậy, đánh giá bốn phía, ngõ hẻm cũ nát tối đen, mặt đất dơ dáy bẩn thỉu.
Vẫn là nơi vừa rồi...
Hắn nhìn về vị trí gã đàn ông khi nãy ngồi, làm gì còn bóng người nữa.
"Uống nước."
Phía sau đột nhiên có một bình nước đưa tới, Mộ Thâm quay đầu, trong đôi mắt phản chiếu ra một hình dáng mơ hồ.
Là cô.
Trước đó không phải ảo giác của hắn.
Là cô đánh mình ngất xỉu.
Cô muốn làm gì?!
Còi báo động trong đáy lòng Mộ Thâm kêu vang, trong cổ họng phát ra thanh âm khô khốc lại khàn khàn, hỏi ra nghi hoặc trong đáy lòng mình: "Cô muốn làm gì?"
Sơ Tranh lặp lại lời nói vừa rồi: "Uống nước."
Âm điệu không có bất kỳ chập trùng gì, một chút cũng không thay đổi.
Ở trong hoàn cảnh tối tăm này, lộ ra vẻ quỷ dị.
Mộ Thâm từ dưới đất đứng lên, cổ còn hơi đau nhức, hắn che lấy cổ, lui lại mấy bước: "Người kia, cô thả đi rồi?"
"Uống nước."
"..."
Mộ Thâm nhìn chai nước trong tay cô, giống như hắn không nhận, cô sẽ không nói những chuyện khác.
Nếu như quả thật cô muốn làm gì với mình, thì khoảng thời gian hắn ngất xỉu, đã đủ cho cô làm...
Mộ Thâm nhận lấy nước, vặn ra, uống một ngụm.
Nước thấm vào yết hầu, làm hắn dễ chịu hơn một chút.
"Giết người đối với anh không tốt." Sơ Tranh khoanh hai tay trước ngực, thanh âm thanh liệt vạch phá đêm tối: "Không nên giết người."
"Cô không biết gì cả, dựa vào cái gì mà giáo dục tôi." Mộ Thâm nhếch môi.
"Tôi không giáo dục anh. Tôi chỉ nhắc nhở anh." Cũng ngăn cản anh.
Mỗi ngày đều đang cố gắng làm một người tốt đó!
"..." Mộ Thâm ngăn chặn sự ngang ngược cuồn cuộn trong đáy lòng: "Người kia cô thả đi rồi?"
Sơ Tranh không nói chuyện, đáy lòng Mộ Thâm đã có đáp án.
Ong ong ong...
Điện thoại của Mộ Thâm rung lên, hắn giống như nghĩ đến cái gì đó, không lo nổi Sơ Tranh, lấy điện thoại ra.
Trên màn hình nhảy lên cái tên bác sĩ Chu.
"Bác sĩ Chu... vâng, cháu lập tức tới ngay... cháu sẽ nghĩ cách, làm phiền bác."
Mộ Thâm cúp điện thoại, phát hiện có mười cuộc gọi nhỡ của bác sĩ Chu.
Mộ Thâm siết chặt điện thoại, xoay người rời đi.
Sơ Tranh đuổi theo hắn, chủ động hỏi một câu: "Anh đi đâu vậy?"
"Không liên quan đến cô."
Mộ Thâm đi rất nhanh.
Con đường này đang đợi phá dỡ, đã sớm không có người ở, trên đường phố đen kịt, thiếu niên giống như quỷ mị, cô tịch bất lực, giống như không biết tương lai của mình ở đâu.
Sơ Tranh đi theo hắn, rời khỏi con đường này, đến bên ngoài đường cái.
Nhưng thời gian lúc này đã là rạng sáng, làm gì còn có xe nữa.
Mộ Thâm từ bỏ chờ xe, trực tiếp chạy về phía trước.
Sơ Tranh lấy từ không gian ra một chiếc xe, lái đuổi theo Mộ Thâm.
Bíp ——
Mộ Thâm ghé mắt, nhìn thấy Sơ Tranh lái xe.
"Lên xe, tôi đưa anh đi."
Mộ Thâm hơi chần chờ, dừng lại, ánh mắt lãnh tịch nhìn chằm chằm cô vài giây, mở cửa lên xe.
"Bệnh viện trung tâm."
Sơ Tranh chỉ hi vọng đừng gặp phải cảnh sát giao thông, bằng không thì liền xong chuyện.
Xe này ở thế giới này không có giấy phép, và tuổi này của nguyên chủ, tự nhiên cũng không có bằng lái.
Sơ Tranh trầm mặc lái xe, ánh mắt liếc qua dò xét thiếu niên bên cạnh.
Hắn cúi thấp đầu, trong tay nắm chặt điện thoại.
Mu bàn tay bởi vì dùng sức, ẩn ẩn có gân xanh nổi lên.
Khoảng cách đến bệnh viện trung tâm không xa lắm, Sơ Tranh còn chưa kịp dừng xe lại hẳn, Mộ Thâm đã đẩy cửa xe ra xuống dưới, chạy vào trong bệnh viện.
...
"Mộ Thâm, tình huống của bà cháu không tốt lắm. Nếu như làm giải phẫu, còn có một chút hi vọng sống, chỉ là tiền giải phẫu..."
"Bác sĩ Chu, xin ngài hãy an bài giải phẫu, cháu sẽ góp đủ tiền giải phẫu." Mộ Thâm không đợi bác sĩ Chu nói chuyện, cướp lời cam đoan.
"Mộ Thâm... cháu vẫn còn nhỏ, số tiền kia không phải cháu có thể lấy ra được." Bác sĩ Chu khó xử.
"Cháu có thể..." Mộ Thâm nắm lấy tay bác sĩ Chu, trong giọng nói tràn đầy cầu khẩn: "Cháu cầu xin bác, cháu chỉ có một mình bà nội là người thân, cháu không thể nhìn bà ấy chết được."
Bác sĩ Chu thở dài: "Mộ Thâm, không phải bác không giúp cháu, mà là bệnh viện có quy định của bệnh viện, trừ phi cháu góp đủ tiền giải phẫu trước, bằng không thì bác không có cách nào sắp xếp cho cháu được."
Cho dù ông đau lòng cho đứa bé này, thì cũng không thể vi phạm quy định của bệnh viện.
Một khoản tiền lớn như vậy, xảy ra vấn đề, làm sao ông phụ trách nổi.
Mặc kệ Mộ Thâm nói thế nào, bác sĩ Chu đều chỉ có thể lắc đầu.
Mộ Thâm hít sâu, đầu gối chậm rãi uốn cong: "Bác sĩ Chu, cháu cầu xin ngài..."
Cánh tay Mộ Thâm bị xiết chặt, thân thể cong xuống được người đỡ dậy.