Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dáng vẻ chắc chắn này của Sơ Tranh, ngược lại làm cho Nghiêm Tu hoài nghi có phải là tính sai rồi không.
Nhưng Nhan Nhan không có lý do lừa cậu ta, hơn nữa những người kia... Không hiểu thấu, rõ ràng chính là có người sai sử.
Hoàn toàn hợp lý.
Cho nên người nói dối chắc chắn là cô.
"Chiếc xe lần trước đón cô là của ai?" Nghiêm Tu đột nhiên hỏi ra một vấn đề không liên quan.
"Mắc mớ gì tới cậu?" Ta ngồi xe của ai, còn phải báo cáo với ngươi, ngươi coi mình là ai thế!
"..." Nghiêm Tu nghĩ tới lời đồn đại trong trường học, sắc mặt càng kém hơn.
"Nếu cậu có thể lấy ra chứng cứ, chứng minh là tôi làm, thì cậu hãy lấy chứng cứ ra, nếu cậu không có chứng cứ, thì mời tránh đường, đừng trì hoãn thời gian của tôi." Ta bề bộn nhiều việc, ai rảnh ở đây cùng ngươi nói nhảm.
Muốn ngăn ta cũng không biết tìm thời gian cho tốt.
Nhiều người như vậy, bảo ta làm sao động thủ được.
"Tôi biết là cô làm." Cậu ta không có chứng cứ, nhưng cậu ta biết, chắc chắn là cô.
"Cô không cần phải chơi những trò lạt mềm buộc chặt này, chúng ta đã xong rồi."
Nghiêm Tu cảm thấy Sơ Tranh làm những chuyện này, là vì cậu ta.
Đoạn thời gian trước đó, cậu ta đối xử với cô tốt như vậy, Nghiêm Tu tự tin, cô không có khả năng cứ như vậy mà buông được mình.
Hết thảy những chuyện cô làm bây giờ, cũng là vì muốn hấp dẫn cậu ta một lần nữa thôi.
"Bên kia làm gì thế, nhanh chóng trở về phòng học!"
Chủ nhiệm giáo dục cầm loa lớn, hướng về phía Sơ Tranh bên này rống.
Bởi vì Nghiêm Tu và Sơ Tranh ở đây, dẫn đến không ít học sinh lưu lại.
Nghiêm Tu thật sâu nhìn Sơ Tranh một cái, mang người rời đi trước một bước.
"Tra nam có ý gì?" Khương Cẩn hỏi Sơ Tranh.
Sơ Tranh cân nhắc lại: "Chắc là cảm thấy tớ còn thích hắn."
"Vậy... Tiểu Sơ, cậu còn thích hắn không?"
Sơ Tranh lắc đầu.
Khương Cẩn không biết Sơ Tranh nói thật hay giả, cẩn thận nói: "Thế giới lớn như vậy, về sau sẽ gặp được những người tốt hơn."
Sơ Tranh trầm mặc vài giây, lắc đầu: "Sẽ không."
Thẻ người tốt chỉ có một.
Có gặp cũng chỉ gặp mình hắn.
Khương Cẩn: "..."
...
Sơ Tranh phát hiện, tình huống nhằm vào cô càng nhiều hơn.
Những tiểu động tác này Sơ Tranh hoàn toàn không sợ, nhưng mà làm cho người ta bực bội.
Khương Cẩn phát tác mấy lần, nhưng người trong lớp học âm dương quái khí, bao che lẫn nhau, cũng không biết là ai làm.
"Cho dù không phải bọn họ làm, thì chắc chắn bọn họ cũng biết, nói không chừng còn là bọn họ giúp làm ra!"
Khương Cẩn tức giận đến đau dạ dày.
Cô ấy đã nghe thấy, những người trong lớp học này thảo luận về Sơ Tranh như thế nào.
Rõ ràng là tra nam ngoại tình trước, lại khăng khăng nói là Sơ Tranh cho Nghiêm Tu đội nón xanh, quả thực chính là nói hươu nói vượn!
Hứa Khinh Tư đưa bài tập tới chỗ Sơ Tranh, hỏi một câu: "Cậu đắc tội với ai?"
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Nhiều, khó mà nói."
Khương Cẩn: "..."
Hứa Khinh Tư: "..."
Ngẫm lại những lời đồn đại ở trường học bây giờ, Khương Cẩn và Hứa Khinh Tư có chút rõ ràng.
Nghiêm Tu nhiều fangirl như vậy, ai biết là đứa nào đang giở trò quỷ.
Có lẽ có nhiều người tham gia...
"Chút động tác ấy, chỉ làm cho cậu ghê tởm thôi, cậu bắt được người cũng vô dụng, giáo viên sẽ không quản." Hứa Khinh Tư khoanh hai tay trước ngực, giữa hai đầu lông mày tự mang ngạo khí: "Sẽ có nhiều người nhằm vào cậu hơn."
Trước kia có Nghiêm Tu che chở, xem trên mặt mũi Nghiêm Tu, không ai nhằm vào cô.
Hiện tại không giống.
Cô và Nghiêm Tu đã chia tay.
Còn có lời đồn như thế, đám fangirl không não của Nghiêm Tu, không phải sẽ tự xưng chính nghĩa, vì nam thần giáo huấn cô sao?
"Cũng không thể tiếp tục như thế mãi được? Phải nghĩ biện pháp." Khương Cẩn nhíu mày.
Hứa Khinh Tư nhún nhún vai, không có biện pháp gì, khoan thai rời đi.
Khương Cẩn cũng không trông cậy vào cô ấy, dù sao bọn họ cũng không thân thiết gì.
...
Hôm sau Sơ Tranh vào phòng học, liền phát hiện trên mặt bàn của mình bị người chất đầy một đống rác rưởi, tản ra mùi hôi thối.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh ném túi sách lên bàn Khương Cẩn.
Thuận tay giữ chặt một bạn học đi qua bên cạnh, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Ai làm?"
"Làm sao tôi biết."
Sơ Tranh ấn lấy bạn học kia, kéo cậu ta đến trước bàn, làm bộ muốn nhấn cậu ta vào trong đống rác kia: "Ai làm?"
Một cỗ hôi thối đập vào mặt.
Bạn học bị Sơ Tranh ấn lấy lập tức thay đổi sắc mặt.
"Là... Là Tiêu Mị... Tiêu Mị sai người làm."
Sơ Tranh buông cậu ta ra, không nói gì, chỉ bảo cậu ta lần nữa chuyển cái bàn khác tới.
"..."
Cũng không phải cậu ta làm, tại sao cậu ta phải thanh lý.
Nhưng ánh mắt vừa rồi của Sơ Tranh có chút doạ người, cậu ta không dám phản kháng.
...
Tiêu Mị ngồi ở chỗ ngồi bôi móng tay, màu hồng phấn nhạt, không nhìn kỹ, cũng sẽ không phát hiện ra có bôi sơn móng tay.
Tiêu Mị vung tay, giống như nhớ tới cái gì đó, đạp người phía trước: "Diêu Sơ Tranh có phản ứng gì?"
"Không có phản ứng gì..." Người phía trước quay đầu: "Chỉ cho người đổi cái bàn khác."
Tiêu Mị nhíu mày: "Một chút phản ứng cũng không có?"
"Không có..."
Đáy lòng Tiêu Mị ngờ vực.
Sao đến một chút phản ứng cũng không có.
Dù thế nào cũng nên tức giận, tố cáo với giáo viên... sao đến một chút phản ứng cũng không có được.
"Ngày mai tiếp tục."
"Không thành vấn đề, đảm bảo sẽ chỉnh cho cô ta không lăn lộn nổi trong ngôi trường này."
Tiêu Mị nhìn móng tay của mình, càng nghĩ, càng cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra là không thích hợp ở chỗ nào.
Ngày hôm sau, Tiêu Mị vừa vào trường học, tùy tùng lại thở hổn hển chạy tới: "Xảy... Xảy ra chuyện rồi."
Tối hôm qua đáy lòng Tiêu Mị bất ổn, không biết làm sao, cả đêm đều ngủ không ngon.
Mắt có quầng thâm rõ ràng, hữu khí vô lực hỏi: "Thế nào?"
Tùy tùng không biết nói thế nào, kéo Tiêu Mị đi vào phòng học.
Cửa phòng học có không ít người chặn ở đó, Tiêu Mị vừa đến, những người này tự động tránh ra cho cô ta một con đường.
Trong phòng học.
Bàn đều bị kéo ra, để chỗ ngồi của Tiêu Mị độc lập ra.
Mà lúc này...
Chỗ ngồi kia bị rác rưởi bao phủ, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một góc bàn.
Tiêu Mị sửng sốt một chút, lửa giận bay thẳng lên trán: "Ai làm!!"
Có người yếu ớt nói: "Khi chúng tôi tới... đã như vậy..."
Bọn họ đều không dám vào đi.
"Mị Mị, việc này chắc chắn là Diêu Sơ Tranh làm." Tùy tùng của Tiêu Mị suy đoán.
"Chắc chắn là cô ta."
"Đúng..."
Hôm qua bọn họ đối phó với Sơ Tranh như thế, hôm nay chỗ ngồi của Tiêu Mị liền biến thành thế này, đáp án không cần nói cũng biết.
"Diêu Sơ Tranh!"
Tiêu Mị quay người liền muốn đi tìm Sơ Tranh.
Nhưng mà khi đến lớp, được cho biết Sơ Tranh còn chưa tới.
Tiêu Mị tức giận đến mức đập chỗ ngồi của Sơ Tranh.
Nhưng mà đập xong, mới có người yếu ớt nói cho cô ta biết, đây không phải chỗ ngồi của Sơ Tranh.
Sơ Tranh đổi chỗ.
Tiêu Mị: "..."
Đập loạn một trận, kết quả lại đập nhầm của người khác.
"Bạn học Tiêu Mị, em đang làm gì thế hả!?" Lão Khâu đen mặt xuất hiện ở cửa ra vào, thấy tình hình trong phòng học, quanh thân đều quanh quẩn một cỗ áp suất thấp.
Tiêu Mị: "..."
Còn chưa tới thời gian tự học buổi sáng, sao lão Khâu đột nhiên lại tới đây!
Tiêu Mị cảm thấy mình bị người mưu hại.
"Theo tôi vào văn phòng, mấy người các em, theo tôi hết."
Lão Khâu chỉ vào mấy tùy tùng phía sau Tiêu Mị.
Tốt xấu gì lão Khâu cũng là giáo viên, Tiêu Mị có ngang ngược thế nào, cũng không dám ngang với giáo viên, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
*
Sơ Tranh: Ngấm ngầm không thương lượng. Tiểu tiên nữ:... Các tỷ tỷ của ngươi không phải như thế. Sơ Tranh: Ta chỉ thích như vậy. Tiểu tiên nữ: Ngươi vui là tốt rồi, đến, ném cái phiếu? Sơ Tranh:...