Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"..."
Đây ý là không vui cũng bị ép phải vui à!!
Đột nhiên cảm thấy Thu Nhai công tử có chút đáng thương.
Lúc này Lương Hán lại cảm thấy Thu Nhai cứ như vậy rất tốt, đừng tỉnh táo lại.
Sơ Tranh thu lại thần sắc, đi qua bên kia, nắm chặt dây đu.
Đu dây dừng lại.
Có gió thổi qua đình viện, mang theo từng trận hương hoa.
Nam tử trên xích đu hơi ngửa đầu, trong con ngươi trong suốt, có toái quang rơi xuống, chiếu sáng rạng rỡ.
"Vợ."
Sơ Tranh ngồi lên trên dây đu, ôm hắn: "Cùng nhau?"
"Được." Thu Nhai vui vẻ: "Ta có thể bay rất cao rất cao, có thể nhìn thấy bên ngoài."
"Cẩn thận một chút."
Thu Nhai hừ hừ: "Ta rất lợi hại!"
"..." Ngươi lợi hại cái nồi mà lợi hại!
Lương Hán nhìn thân ảnh hai người ôm nhau, đáy lòng có chút nghẹn muốn chết.
Ngày nào cũng xem bọn họ ân ái, đối với một nam nhân độc thân như hắn, là kích thích rất lớn.
"Cao thêm, cao thêm chút nữa..." Thanh âm thanh thúy lại nhẹ nhàng của Thu Nhai vang lên: "Bay rồi!"
Sơ Tranh một tay ôm hắn, lúc này Thu Nhai đã hoàn toàn buông tay ra, giao toàn bộ an toàn của mình cho cô.
Cằm Sơ Tranh đè lên bả vai hắn: "Thu Nhai."
"A?"
Tiếng gió rít gào mà qua, Thu Nhai lớn tiếng trả lời.
"Chàng không sợ ta buông ra?" Sơ Tranh nói: "Chàng sẽ rơi xuống."
Chỉ cần cô thoáng buông tay, hắn sẽ ngã xuống.
"Nàng sẽ không." Thu Nhai không hề chần chờ nói.
"Tin tưởng ta như vậy?"
Thu Nhai ở trên không trung quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô: "Không nên sao?"
"Nên." Sơ Tranh hôn hắn, tiếng gió gào thét bên tai hai người, giữa lúc Thu Nhai chóng mặt, nghe thấy thanh âm trong gió truyền đến: "Tin ta, là chuyện chàng nên làm."
...
Đoạn ký ức bị mất đi của Thu Nhai không hề có dấu hiệu muốn khôi phục lại, cả ngày không tim không phổi, giống như một đứa trẻ.
Sơ Tranh mang theo đứa trẻ to xác, mang mang, liền có kinh nghiệm, lừa gạt...
Không đúng.
Dỗ đến thuận buồm xuôi gió.
Thật sự dỗ không được, liền uy hiếp.
Sơ Tranh vẫn cảm thấy uy hiếp dễ dàng hơn dỗ nhiều.
"Chàng thật sự không nhớ được chút gì?"
"Ta nên nhớ lại sao?"
Sơ Tranh thật lòng suy nghĩ: "Theo lý thì nên." Dù sao trong kịch bản, cuối cùng hắn khôi phục ký ức, còn đánh ngã toàn bộ Thu gia.
Thu Nhai mờ mịt: "Nhưng ta không nhớ nổi..."
"Không nhớ nổi cũng không sao." Ta càng thích chàng không nhớ nổi, dễ lừa gạt.
Thu Nhai nằm úp sấp trên đùi Sơ Tranh: "Trước kia ta là hạng người gì?"
Sơ Tranh: "..."
Trước kia chàng là hạng người gì... Ta lại không sống chung với chàng, ta làm sao biết!
Đối đầu với ánh mắt trông mong của Thu Nhai, Sơ Tranh suy nghĩ ra một từ tổng kết: "Đáng thương!"
Trước kia Thu Nhai xác thực đáng thương.
Cô không nói lung tung.
"??" Dường như Thu Nhai lại nghĩ tới, chuyện lúc trước hắn trải qua, nhỏ giọng nói: "Cũng sẽ không có cơm ăn, bị đánh sao?"
"..."
Sơ Tranh che giấu lương tâm gật đầu.
Thu Nhai nắm chặt cổ tay cô: "Vậy ta không suy nghĩ nữa. Ta hiện tại rất tốt, ta rất thích nàng, ta muốn ở bên nàng mãi mãi."
Ngón tay Sơ Tranh phất qua sống mũi hắn, điểm trên chóp mũi hắn: "Thật sự nghĩ như vậy?"
Ánh mắt Thu Nhai kiên định: "Ừ!"
"Mặc kệ ta làm gì với chàng, đều muốn ở bên ta?"
"Ừ."
"Ta nhốt chàng thì sao?"
"Tại sao lại nhốt ta?" Thu Nhai nâng quai hàm lên, vô tội hỏi lại: "Ta không nghe lời sao?"
Sơ Tranh nói mò một câu: "Bảo vệ chàng."
"..."
Thu Nhai rõ ràng đang xoắn xuýt.
Hắn nhìn Sơ Tranh, lại nhìn bầu trời bên ngoài tường viện.
Cuối cùng uể oải cúi đầu: "Vậy được rồi, ta không đi ra ngoài nữa."
Sơ Tranh cũng chỉ bắt nạt hắn một chút thế thôi.
Tạm thời còn chưa muốn nhốt hắn —— chủ yếu là Thu Nhai không muốn chạy, nếu như hắn muốn chạy, vậy thì không nhất định.
Tình huống của Thu Nhai làm Sơ Tranh có chút không yên lòng, mời đại phu tới nhìn một cái, xem rốt cuộc hắn còn có thể khôi phục ký ức không.
Nhưng mà chuyện này, đại phu cũng không dám hứa chắc.
"Thân thể vị công tử này không có vấn đề gì, nếu hắn thật sự không nhớ ra, thì đó hẳn là do hắn không muốn nhớ." Đại phu bảo thủ đưa ra đáp án.
"Không muốn nhớ?"
Đại phu nói: "Nếu như hắn không lưu luyến gì với cuộc sống trước kia, cuộc sống bây giờ lại cho hắn cảm giác an toàn rất lớn, vậy hắn liền để mình chìm đắm trong ký ức của hiện tại, sẽ không muốn trở lại quá khứ nữa."
Sơ Tranh trầm mặc vài giây: "Về sau hắn sẽ còn nhớ tới không?"
"... Cái này khó mà nói." Đại phu lắc đầu: "Có lẽ lần nữa nhận kích thích gì đó, rồi sẽ nhớ lại. Đặc biệt là chuyện trước kia từng trải qua, lần nữa để hắn tiếp xúc đến, hơn nữa đối với hắn mà nói, đó là chuyện cực kỳ quan trọng, vậy thì có khả năng sẽ nhớ lại."
Xem ra không thể kích thích hắn.
Sơ Tranh đương nhiên không muốn để Thu Nhai nhớ lại.
Đương nhiên cô cũng không quá tận lực.
Có thể nhớ lại hay không, liền dựa vào chính hắn.
Không ngăn cản, cũng không đề xướng.
Ở sâu trong nội tâm: Tốt nhất đừng nhớ lại, cứ như vậy, rất ngoan rất mềm, ta thích nhóc con. Mua cho hắn mấy con phố cũng không thành vấn đề.
Không biết có phải là ngày nào Sơ Tranh cũng cầu nguyện một lần nên hữu dụng không, mà Thu Nhai thật sự không có chút manh mối muốn nhớ lại nào.
Lương Hán: "..."
Nếu ta được người sủng ái như thế, ta cũng không muốn nhớ lại.
Thu gia tính là gì?
Đương nhiên Lương Hán cũng chỉ có thể tưởng tượng, dù sao hắn cảm thấy làm một nam nhân bình thường, hắn phải kiếm tiền nuôi gia đình, sao có thể bị nữ nhân nuôi, sẽ bị người chê cười.
...
Cốc cốc.
Thời tiết oi bức, phối hợp với tiếng đập cửa vang lên không ngừng kia, nghe thấy làm lòng người cũng bực bội theo.
Đại Hắc ở trong sân gâu gâu gâu sủa.
Lương Hán trầm mặt đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một thôn dân trong thôn, thấy Lương Hán ra, hơi rụt lại: "Cái kia... Ta tới thông báo cho các ngươi biết, Giang Đại Sinh... Giang Đại Sinh chết rồi."
Nói xong không đợi Lương Hán phản ứng, chạy nhanh như làn khói.
Giang Đại Sinh?
Đại bá của Sơ Tranh tiểu thư!
Lương Hán nhanh chóng đi bẩm báo.
"Chết như thế nào?" Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh, nghe thấy tin tức này, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
"Không biết, vừa rồi có người tới thông báo... Ta lập tức đi hỏi một chút."
Lương Hán lập tức ra ngoài nghe ngóng.
Thu Nhai vừa tỉnh ngủ, mặc y phục đơn bạc đi tới, dính lên người Sơ Tranh.
"Ta nóng quá."
"Vậy chàng còn ôm ta?"
"Nàng mát mẻ." Thu Nhai nói: "Thoải mái."
Nói xong cọ cọ cô.
Sơ Tranh để sách xuống, ôm người vào trong ngực: "Đừng lộn xộn, bằng không thì không ôm chàng."
Thu Nhai ngoan ngoãn cất kỹ tay: "Ừ, không lộn xộn."
Lương Hán rất nhanh nghe ngóng tin tức trở về, thấy Thu Nhai làm ổ trong lòng Sơ Tranh, khóe miệng nhịn không được kéo ra.
Làm đứa bé thật là hạnh phúc.
Cái gì cũng không biết.
"Giang Đại Sinh bị chết đói..."
Dương Thúy Thúy không thấy tăm hơi, người trong thôn đã lâu không thấy mụ, cũng không thấy Giang Đại Sinh.
Khi thôn dân đi ngang qua, nghe thấy mùi thối, vào xem, mới phát hiện Giang Đại Sinh đã chết rồi.
Thi thể đã hư thối.
Sơ Tranh đã xây lại nhà ở, mà Giang Đại Sinh bên kia, cũng không có nhà sát vách nào nữa, lão ta chết cũng không ai biết được.
Sơ Tranh không phát biểu bất cứ cái nhìn nào, nên làm gì thì làm cái đó, Giang Đại Sinh chết, không có bất cứ quan hệ nào với cô.
*
Sơ Tranh: Tin ta sẽ có được vĩnh sinh*. Tiểu tiên nữ: Không cần vĩnh sinh, tin ngươi có phiếu là được. Sơ Tranh: Nông cạn. Tiểu tiên nữ: (ủy khuất) Phải nuôi ngươi, chỉ có thể nông cạn. Sơ Tranh:... (*Vĩnh sinh: sinh mệnh vĩnh hằng)