Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Tiểu yêu, ngươi muốn cái gì? Lực lượng? Tài phú? Hay là những thứ khác?"
Nam tử không định từ bỏ, trong thanh âm mang theo dẫn dụ.
"Ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi thả ta ra."
"Thứ ta muốn đã có được." Sơ Tranh đứng trong ánh trăng, bên ngoài có gió phất qua, làm tóc cô nhẹ bay lên.
Nam tử hơi nhíu mày: "Ngươi có được cái gì?"
"Ngươi."
Thanh âm nữ sinh thanh lãnh tịch mịch.
Trong không khí đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng ngừng lại.
Nam tử trên ghế bập bênh chậm rãi đứng dậy, y phục hoa lệ phức tạp tản ra, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Hắn từ trong bóng tối đi tới, ánh trăng rơi trên người hắn, gương mặt kia như độ thêm ánh sáng, khiến cho người ta không thể rời mắt.
"Ta?" Ngữ điệu của nam tử khẽ nhếch, hắn mượn nhờ ánh trăng, liếc nhìn Sơ Tranh: "Ngươi muốn lấy được ta?"
Sơ Tranh uốn nắn hắn: "Ta đã lấy được."
"Ha ha ha ha..." Nam tử chợt cười to: "Tiểu yêu, ngươi muốn lấy được ta, vậy thì càng phải thả ta ra."
"..."
Nằm mơ!
Nam tử nở nụ cười, ánh trăng lọt vào đôi mắt đen như mực đậm của hắn, vỡ tan thành vô số tinh quang.
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm Sơ Tranh lên, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hơi thở băng lãnh phả vào gò má Sơ Tranh: "Bằng không thì, sao ngươi có thể có được ta đây."
"Không thả ngươi ra, ta muốn làm thế nào cũng được." Thần sắc Sơ Tranh không hề biến, trấn định nói.
"Khó mà làm được." Ngón tay nam tử rơi xuống, theo cánh tay cô, giữ chặt tay của cô, đặt trên đai lưng mình: "Tiểu yêu, ngươi cho rằng thứ khóa ta lại là gì? Có thể để ngươi muốn làm gì với ta thì làm? Trên thế giới này, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."
Hắn dẫn tay Sơ Tranh kéo kéo đai lưng, nhưng đáng tiếc đai lưng không nhúc nhích tí nào, giống như bị thứ gì giam cầm.
"Nhìn thấy không?" Nam tử lần nữa tới gần cô, cánh môi cơ hồ muốn dán lên mặt cô, lúc nói chuyện, hơi thở chui thẳng vào trong lỗ tai cô: "Chỉ khi ngươi thả ta ra, mới có thể."
Trên người hắn luôn có một loại cảm giác tà ác.
Làm cho người ta muốn cùng hắn sa đọa, nhưng lại sợ hãi hắn.
Hắn buông Sơ Tranh ra, lui về trong bóng tối, chậm rãi nằm lại trên ghế bập bênh: "Tiểu yêu, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi."
Sơ Tranh không lên tiếng, quay người đi ra ngoài.
Khi cô đi tới cửa, bên trong truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng: "Ta tên Tầm Ẩn."
Sơ Tranh không dừng lại, trực tiếp rời đi.
…
Sơ Tranh suy nghĩ điều kiện của Tầm Ẩn, Tầm Ẩn cũng cho cô thời gian cân nhắc, ban đêm không tiếp tục quấy rối cô.
Lần trước Dư Tô bị Sơ Tranh hù đến, cũng không dám bay nhảy trước mặt Sơ Tranh nữa.
Nhưng Sơ Tranh luôn gọi hắn làm chân chạy việc...
Dư Tô đã sắp khô luôn rồi.
Cơ mà dùng tiền... thật là sảng khoái!
Dư Tô khô không bao lâu liền phục sinh tại chỗ.
Sơ Tranh dùng tiền thật sự chỉ để phá sản là được, còn không chú trọng đến chất lượng.
Sơ Tranh ở trên chợ đen vung tiền như rác, gây nên không ít người chú ý.
"Đại lão... Chúng ta có phải là quá kiêu căng rồi không?"
Dư Tô kích động xong, phát hiện xung quanh không thích hợp.
Bị người trong chợ đen để mắt tới, lỡ như đi ra ngoài bị người phát hiện ra thân phận, vậy thì xong con bê.
Sơ Tranh không để ý chút nào: "Sợ?"
"Không có... Không có." Dư Tô gượng cười: "Đại lão ở đây, ta sợ cái gì, chỉ là ta lo lắng có người gây bất lợi cho ngài. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng nha."
"Tránh ra tránh ra!"
"Nhanh lên, lần này là món hàng tốt!"
"Tôi muốn mua một con về."
"Những con yêu kia cực kỳ khó huấn luyện, anh khống chế được sao?"
"Ôi đến lúc đó rồi nói, đi nhanh đi, chậm liền không có đâu."
Mấy người đi qua bên cạnh bọn họ, mang theo một trận gió.
"Chạy nhanh thế đi đầu thai à!" Dư Tô mắng một tiếng: "Đại lão ngài không sao chứ?"
"Bọn họ đi mua cái gì thế?" Sơ Tranh hoài nghi là mình nghe lầm.
"Yêu nha." Dư Tô giọng điệu bình thường, giống như không phải chuyện gì kỳ quái.
Trên chợ đen mua bán yêu là "hợp pháp", người sẽ không quản, yêu cũng sẽ không quản.
Yêu vốn chính là sinh vật lương bạc.
Đồng loại bị bán, bọn họ không đi lên mua, đã là rất có yêu cách.
Sơ Tranh đương nhiên sẽ không xen vào việc của người khác, hoàn thành nhiệm vụ Vương Giả phát, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Ai biết vừa mới chuẩn bị ra ngoài, liền thấy Lý Tiểu Ngư dẫn người vội vã tiến đến.
Nhân loại bình thường tiến đến sẽ mang theo mặt nạ, Liệp Yêu Sư thì hoàn toàn không sợ, cơ bản là hành động không thèm che đậy.
"Đại... Đại lão, ngài đi đâu thế?" Không phải nói đi về à?
Sơ Tranh đi theo phía sau Lý Tiểu Ngư.
Nơi Lý Tiểu Ngư đến, chính là nơi mua bán yêu.
Những con yêu kia bị giam trong mấy chiếc lồng cao tầm nửa người, chất ở đó giống như hàng hóa, mặc người chọn lựa.
Bên cạnh có người nhìn, nếu có yêu biến về nguyên hình, sẽ bị đánh.
Dư Tô ôm cánh tay mình, có chút phát lạnh: "Yêu bị bắt lại liền xong đời, nghe nói những nhân loại này mua yêu về, sẽ nghĩ hết cách tra tấn bọn họ."
"Ngươi đồng tình?"
"Ta sợ hãi." Dư Tô làm gì có chút lòng đồng tình nào: "Nếu lỡ một ngày ta bị bắt, thì có lẽ cũng sẽ biến thành thế này, oa oa oa, đại lão cầu bảo vệ."
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt chắc chắn là đang lừa gạt ta!
Tuyệt đối không thể thả hắn!
Nếu như Tầm Ẩn biết, bởi vì Dư Tô biểu hiện ra một mặt lương bạc của yêu tinh, mà dẫn đến Sơ Tranh lại hạ quyết tâm không thả hắn, không biết có đập chết Dư Tô không.
…
Bên kia, Lý Tiểu Ngư đẩy người vây xung quanh ra, cường thế đi vào chính giữa.
"Người của Lý gia..."
"Cô ta tới làm gì?"
"Cô ta còn thiếu mấy con yêu này à?"
Lý Tiểu Ngư đi vào, lập tức gây nên một số người đàm luận.
Loại mặt hàng này, cũng chỉ cung cấp cho những người mua như bọn họ.
Có bối cảnh hùng hậu giống như Lý gia, lại có người trong liên minh, số hàng này căn bản không lọt vào mắt xanh của bọn họ.
Lý Tiểu Ngư nhìn vào một chiếc lồng.
Cuối cùng dừng lại ở trước một chiếu lồng bên cạnh, chỉ vào chiếc lồng: "Cái này, tôi muốn."
Người bán bên cạnh lập tức cười nịnh nọt: "Vâng, được."
Cổ tay Sơ Tranh chuyển một cái, ngân tuyến từ trong tay áo cô nhô ra, cấp tốc xuyên qua đám người, đồng thời bao trùm lên những cánh cửa lồng kia.
Khi Lý Tiểu Ngư và người bán giao dịch, cửa lồng răng rắc một tiếng.
Cửa đồng thời mở ra.
Yêu bị nhốt trong lồng, thấy cửa đột nhiên mở ra, sửng sốt một chút, sau đó đồng thời xông ra bên ngoài.
Người đứng cách lồng gần nhất cũng không ngờ tới biến cố này, bị yêu lao ra mổ bụng.
Tận đến khi nội tạng đẫm máu, rớt xuống từ trên không trung, hỗn hợp máu tươi tràn ngập, đám người mới phản ứng được.
"A —— "
Nhân loại vây xem bị dọa đến thét lên, hoảng hốt chạy tán loạn.
"Sao cửa lại mở ra!"
"Nhanh bắt bọn chúng về!"
Sau khi yêu chạy ra ngoài, cũng không dừng lại lâu, rất nhanh liền biến mất trong đám người.
Người bán tức giận đến giơ chân, phái người đuổi theo.
Lý Tiểu Ngư được Lý Nghiêm che chở, đứng trên đất đầy thi thể.
Sắc mặt cô ta tái xanh nhìn chiếc lồng trống rỗng.
"Sao cửa lại mở ra!?" Lý Tiểu Ngư túm lấy vạt áo người bán.
"Lý tiểu thư, tôi cũng không biết!" Hắn cũng muốn biết, sao cửa lại mở ra.
Ánh mắt Lý Tiểu Ngư liếc qua bốn phía, đột nhiên ngừng lại.
Mặc dù khuôn mặt Sơ Tranh thay đổi, nhưng mái tóc màu vàng kia, Lý Tiểu Ngư khắc sâu ấn tượng.
"Là Sơ Tranh, bắt cô ta lại cho tôi!!"