Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh tìm một khách sạn ở gần đó, đem tất cả phương thức mà Tiếu Trạch có thể liên lạc với mình kéo đen toàn bộ.
Ngày hôm sau liền liên hệ với người bán nhà.
Nhà của nguyên chủ là do cha mẹ lưu lại, không tính là đặc biệt tốt, nhưng ở trong một thành phố có tiết tấu sinh hoạt vội vã như thế này, lại nằm trên một khu đất tương đối phồn hoa, có được một gian nhà như thế, cũng làm cho người ta ghen tị.
Giá nhà bình quân bây giờ là mười triệu, Sơ Tranh cũng không cần giá cao, nhưng cũng không ép vào chỗ chết.
Có đôi khi giá cả quá thấp, cũng không dễ dàng bán đi.
Đồ trong tay Sơ Tranh đầy đủ, nên xử lý rất thuận lợi.
Khi cô dẫn môi giới đi xem nhà, Tiếu Trạch và bà Tiếu đều không ở nhà, cũng không biết đi đâu, hai bên không chạm mặt.
Nhưng như thế thì càng tốt hơn.
Nếu như gặp phải, trời mới biết sẽ kéo ra những chuyện gì nữa.
"Cẩm tiểu thư, nếu bên này có tin tức, tôi sẽ lập tức thông báo cho ngài." Môi giới xem nhà xong, cười tủm tỉm nói với cô.
"Ừ, nhanh chóng."
Môi giới chỉ cho là Sơ Tranh cần dùng tiền gấp, biểu thị sẽ nhanh chóng giúp cô bán đi.
Sơ Tranh cùng môi giới tách ra, vừa trở lại khách sạn, liền nhận được một cú điện thoại.
"Tranh Tranh, cậu ở đâu vậy?" Cô gái ở đầu dây bên kia dường như rất lo lắng: "A Trạch nói cậu rời nhà đi ra ngoài, các cậu sao thế? Cãi nhau sao? Một cô gái như cậu ở bên ngoài không an toàn, cậu ở đâu vậy?"
Sơ Tranh chưa nói chữ nào, đối phương đã bùm bùm hỏi ra một đống vấn đè.
Người này không phải ai khác.
Chính là tiểu tam thông đồng với Tiếu Trạch khi nguyên chủ đang mang thai —— Ninh Tĩnh.
Khi nguyên chủ thi tốt nghiệp cấp ba, vì tiết kiệm thời gian, lựa chọn ở lại trường học, Ninh Tĩnh là bạn cùng phòng của cô ấy.
Trong nhà Ninh Tĩnh rất có tiền, là một phú nhị đại.
Khi ở chung phòng kí túc xá, hai người cũng không có liên hệ gì.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, không nghĩ tới Ninh Tĩnh học cùng trường với nguyên chủ, thường xuyên qua lại, liền thành bạn bè.
Khi nguyên chủ hẹn hò với Tiếu Trạch, cô ấy cũng không phát hiện Ninh Tĩnh và Tiếu Trạch có lui tới gì, tối đa cũng chỉ là Tiếu Trạch thông qua Ninh Tĩnh nghe ngóng tin tức của nguyên chủ, hoặc là nhờ Ninh Tĩnh giúp đưa đồ cho nguyên chủ, nguyên chủ cũng không biết hai người này thông đồng với nhau từ bao giờ.
Nhưng mà nghe xem Ninh Tĩnh gọi Tiếu Trạch là gì?
A Trạch?
Nguyên chủ cũng không gọi thân mật như vậy đâu.
Đây nhất định là sớm có dự mưu!
Sơ Tranh cũng rất kỳ quái, Ninh Tĩnh là một phú nhị đại, bên người vây quanh toàn là cao phú soái, ai ai cũng ưu tú hơn Tiếu Trạch rất nhiều, sao Ninh Tĩnh lại coi trọng Tiếu Trạch chứ?
"Tranh Tranh, cậu có nghe tớ nói không?"
Ninh Tĩnh không nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, càng lộ ra vẻ sốt ruột.
"Có phải cậu xảy ra chuyện gì không? Cậu ở đâu? Cậu nói cho tớ biết đi, tớ lập tức tới tìm cậu..."
Sơ Tranh trực tiếp cúp điện thoại, kéo đen xử lý.
Ninh Tĩnh bị kéo đen, rất nhanh liền tìm điện thoại mới gọi cho cô.
Sơ Tranh không nhận cô ta liền gửi nhắn tin.
Nếu như Ninh Tĩnh không làm ra những chuyện kia, Sơ Tranh đại khái sẽ cảm thấy, cô ta thật sự rất quan tâm nguyên chủ.
...
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết hai mươi vạn. 】
Sơ Tranh: "..."
Ta đúng là xui hơn cả chó mà!
Sơ Tranh giẫm lên một giây sau cùng trước giờ làm, bước vào văn phòng.
"Sơ Tranh, sao bây giờ cô mới đến?" Vừa đi vào, thì có một nữ sinh tóc ngắn gọi cô lại.
Sơ Tranh thuận miệng bịa một câu: "Kẹt xe."
"Ồ..." Nữ sinh tóc ngắn cũng không nói thêm gì, tiếp tục làm việc của mình.
Công ty nguyên chủ thực tập là một công ty quảng cáo, bây giờ cô đang ở phòng sáng tạo.
Sơ Tranh đi đến vị trí của mình, bên cạnh cô là một nhân viên cũ, thấy cô tới, trực tiếp ném qua một xấp văn kiện: "Đưa cái này đến văn phòng tổng thanh tra."
"Chính bà không có tay à?"
Sơ Tranh dữ dằn oán về.
Nhân viên cũ kia sửng sốt một chút, ánh mắt liếc qua quét đến sắc mặt lạnh như băng của Sơ Tranh, đáy lòng hơi rụt rè, nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó cầm văn kiện về, tự mình đi đưa văn kiện.
Biến cố chỗ này làm không ít người ghé mắt nhìn lại.
Nữ sinh tóc ngắn vừa rồi ngồi bên cạnh cô, thận trọng đi qua: "Cô sao thế?"
"Tôi rất tốt." Sáng sớm mà đã ngựa không dừng vó đi phá sản, còn phải đi làm, cô tuyệt không tốt.
"..." Cô nhìn thế nào cũng không giống như rất tốt.
Cái thần sắc dữ dằn này, tựa như muốn giết người vậy.
Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng, dẫn đến mấy bà nhân viên cũ trong văn phòng bình thường đến cái rắm cũng là chuyện lớn, luôn muốn chỉ huy thực tập sinh, đều không dám chạy đến trước mặt cô nhảy nhót.
Con người chính là hiếp yếu sợ mạnh.
"Mọi người nhìn thấy chưa, cái vòng tay cô ta đeo, hình như là Cartier, giá trị hai mươi vạn đấy."
"Phốc... cô ta là một thực tập sinh, có thể mua được vòng tay hai mươi vạn? Cô đừng có nói đùa, nói không chừng là hàng fake thôi."
"Ai, đúng thế... hôm nay cô ta là lạ, ngay cả chị Lưu mà cũng dám mắng, không sợ chị Lưu làm khó dễ à."
"Tôi thấy cái vòng tay kia không giống như hàng fake đâu."
"Này này này, tôi nghe nói tổng thanh tra có ý tứ với cô ta, các cô nói có phải là..."
Mấy người phụ nữ túm tụm lại thỏa luận.
Có thể là bát quái sau lưng không thỏa mãn được bọn họ, mấy người phụ nữ xô xô đẩy đẩy, đẩy đến trước mặt Sơ Tranh.
"Sơ Tranh."
Bút trong tay Sơ Tranh ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía người bên cạnh, im ắng hỏi có chuyện gì.
Rõ ràng vẫn là dung mạo quen thuộc kia, nhưng bọn họ lại cảm thấy như hoàn toàn biến thành người khác, khiến cho khi người ta đến gần cô, đáy lòng cũng nhịn không được mà có chút e ngại.
"Khụ khụ... chúng tôi muốn hỏi một chút, cái vòng tay này của cô bao nhiêu tiền?" Một thực tập sinh thì có gì phải sợ!
Sơ Tranh nhìn vào cổ tay một chút.
Sáng hôm nay cô mua xong liền đến, quên lấy xuống.
"Hai mươi vạn."
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, tựa như là thật lòng trả lời vấn đề của bọn họ, cũng không có bất kỳ ý tứ khoe khoang gì.
"..." Mấy người phụ nữ liếc nhìn nhau một phen, người hỏi kia vẻ mặt kinh ngạc: "Có thật không? Có thể cho chúng tôi xem không?"
Bọn họ vẫn không tin đây là sự thật.
Sơ Tranh hào phóng gỡ vòng tay xuống đưa cho bọn họ.
"Hình như là thật..." Công ty bọn họ ngẫu nhiên cũng có thể nhận được đơn hàng của công ty trang sức, đối với những mặt hàng xa xỉ phẩm này cũng hiểu rõ không ít.
"Không thể nào."
"Tôi thấy cũng giống thật, hàng fake không làm được vậy đâu. Cái này nếu mà là hàng fake, thì tôi cũng muốn mua một cái."
Mấy người phụ nữ xì xào bàn tán thảo luận một phen, lần nữa đem mục tiêu chuyển tới trên người Sơ Tranh.
"Sơ Tranh à, sao cô có tiền mua được thứ đắt thế này, không phải cô trúng số độc đắc chứ?"
Sơ Tranh tiếp lời theo: "Ừ."
"..."
Mấy người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, mỗi người sờ vòng tay một cái, sau đó có chút không nỡ trả lại cho Sơ Tranh.
Phụ nữ đối với trang sức, xa xỉ phẩm, đại khái luôn có lực hấp dẫn như nhau, nhìn thấy đẹp liền không nỡ dời chân.
Sơ Tranh không đeo lên lại, trực tiếp ném lên mặt bàn: "Còn có việc?"
Nhiều người như vậy cản trở, không khí cũng không lưu thông được.
"Không có... Không có việc gì."
Mọi người lập tức giải tán, đối với chuyện Sơ Tranh nói trúng xổ số, bọn họ chắc chắn không tin.
Chỉ qua thời gian một buổi sáng, trong văn phòng lại có lời đồn đại truyền ra.
Ý tứ đại khái chính là Sơ Tranh là một thực tập sinh, bình thường cũng không giống con của gia đình giàu có, đột nhiên đeo loại xa xỉ phẩm cỡ này, chắc chắn là làm loại chuyện không thể lộ ra ánh sáng gì đó.
Cái này không nói rõ là chuyện gì, liền xem mọi người tưởng tượng thế nào.