Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tam quan của Đồng Tuyết Ngôn dường như không giống với đại bộ phận nghệ sĩ trong giới giải trí.
Sơ Tranh chưa nói tới thích, cũng chưa nói tới không thích, chỉ có thể nói là không ghét.
"Alo, Tống Chi à. Ôi, tớ nói cậu nghe, hôm nay ở trong đoàn làm phim, tớ gặp phải cái người cướp vị trí người phát ngôn của cậu đấy.... Vai phụ? Không phải, cô ta là nữ chính, cậu nói xem cô ta có đáng ghét không."
Đồng Tuyết Ngôn cầm điện thoại di động, nói đến mặt mày hớn hở.
Cô ấy gọi Tống Chi Chi, là Tống Chi.
Có lẽ quan hệ không tệ.
Chờ trở lại đoàn làm phim, Đồng Tuyết Ngôn mới cúp điện thoại, cùng Sơ Tranh vừa nói vừa cười đi vào.
Chủ yếu là cô ấy nói cô ấy cười.
Sơ Tranh phụ trách cao lãnh bá khí.
Đồng Tuyết Ngôn không kiêu căng gì, nhân viên công tác vẫn tương đối thích cô ấy, đi vào đều có người chào hỏi.
Nhưng Sơ Tranh thì không giống
Từ lúc đến đoàn làm phim, cô cơ bản đều bày ra một bộ dáng người sống chớ đến gần.
Nhân viên công tác đều có chút sợ cô.
Đúng thế.
Sợ.
Đương nhiên cũng có người bí mật nói bát quái về cô.
Dù sao chuyện Sở An Dương và giải trí Đông Phương, cũng chưa qua đi bao lâu, tất cả mọi người còn có ấn tượng.
Phần diễn ở giai đoạn trước của Sơ Tranh, căn bản không tiếp xúc gì với nữ chính, cho nên cô cũng không chạm mặt gì với Giản Đan.
Ngược lại là Đồng Tuyết Ngôn nữ hai này, diễn cùng Giản Đan không ít phân đoạn.
Đồng Tuyết Ngôn đại khái là muốn xả giận cho Tống Chi Chi, luôn luôn vô tình hay cố ý ép kịch Giản Đan.
Giản Đan bị làm đến không ngừng NG.
"Tuyết Ngôn, cô qua đây" Rốt cuộc đạo diễn không nhịn được kêu Đồng Tuyết Ngôn qua.
Không biết hai người nói gì.
Đồng Tuyết Ngôn bỗng nhiên không vui: "Đạo diễn, thân là diễn viên, chức trách của tôi là diễn xuất tốt, thể hiện cho người xem thấy được kỹ thuật diễn xuất tốt nhất, sao ông có thể bảo tôi đừng phát huy toàn bộ thực lực chứ?"
"Tuyết Ngôn, đây không phải là cô cố ý sao...." Đạo diễn hạ giọng: "Giản Đan là một người mới, cô giúp đỡ cô ấy một chút."
Đạo diễn thiên vị Giản Đan, Đồng Tuyết Ngôn lại không dám thật sự đắc tội với đạo diễn, cả người đều sắp tức giận đến bùng nổ.
Hơn nữa Giản Đan còn dùng vẻ mặt thật có lỗi đi qua nói chuyện với Đồng Tuyết Ngôn.
Cảm xúc của Đồng Tuyết Ngôn không tốt lắm, Giản Đan lại cứ lắm lời mãi, cô ấy giơ tay đẩy một cái.
Giản Đan trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Tràng diện lập tức yên tĩnh lại.
"Đồng tiểu thư, sao cô có thể đẩy người!" Diễn viên đóng vai nam chính của bộ phim này - Nhiếp Tín Dương cực nhanh đi tới, đỡ Giản Đan dậy, ngôn từ nghĩa chính chỉ trích Đồng Tuyết Ngôn.
"Tôi...." Đồng Tuyết Ngôn chỉ vào Giản Đan.
Nước mắt Giản Đan đảo quanh trong hốc mắt: "Thật xin lỗi Đồng tiền bối, là em không diễn tốt, làm hại chị không ngừng NG, chậm trễ thời gian của chị, thật xin lỗi."
Giản Đan vừa ủy khuất lại vừa chân thành xin lỗi.
Chọc đến không ít người thương xót cô ta.
"Đồng tiểu thư, Giản Đan chỉ là một người mới, cô ép kịch của cô ấy, thì có cảm giác thành tựu gì?" Nhiếp Tín Dương nhìn Giản Đan như thế, tinh thần trọng nghĩa càng thêm tăng cao.
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của không ít người ném tới, Đồng Tuyết Ngôn có khổ mà khó nói.
Cô ấy căn bản không dùng lực.
Ai biết làm sao cô ta lại ngã sấp xuống!
"Đã biết mình là người mới, kỹ thuật diễn không tốt, có thời gian ở đây xin lỗi, không bằng đi tăng kỹ xảo của mình lên đi."
Thanh âm thanh liệt từ bên cạnh chen vào.
Đám người dồn dập ném ánh mắt qua.
"Trì tiểu thư, có chuyện liên qua đến cô à?" Nhiếp Tín Dương thấy rõ người nói chuyện, bất mãn nhíu mày.
Sơ Tranh ở trong đoàn làm phim có cảm giác tồn tại rất cao, bởi vì nơi cô ngồi, luôn luôn có một khu vực chân không, làm cho người ta muốn không chú ý cũng khó khăn.
Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh đảo qua người Nhiếp Tín Dương.
Loại ánh mắt không chút nhiệt độ nào, giống như đang nhìn một món vật phẩm.
Cái này khiến cho một Nhiếp Tín Dương luôn sống dưới ánh đèn, đi đâu cũng là tiêu điểm khó chịu.
Bây giờ hắn ta là minh tinh tuyến một, xét về địa vị, thì cao hơn cô nhiều.
Cô lại không có lễ phép làm lơ mình như thế!
Thanh âm không chút chập trùng của Sơ Tranh chậm rãi vang lên: "Đối với một diễn viên mà nói, diễn tốt là đạo đức nghề nghiệp. Chiếu cố người mới là tình cảm, không chiếu cố là bổn phận, mấy người dựa vào cái gì mà yêu cầu Đồng Tuyết Ngôn hạ thấp yêu cầu của mình xuống, để nhường cho cô ta?"
Đồng Tuyết Ngôn nghe thấy Sơ Tranh nói chuyện giúp mình, hốc mắt lập tức nóng lên.
Nhiếp Tín Dương há to miệng.
Không có cách nào phủ nhận Sơ Tranh.
Nếu không thì chính là đang thừa nhận mình không phải là một diễn viên hợp cách.
Có lẽ người xung quanh cũng cảm thấy Sơ Tranh nói có chút đạo lý, bắt đầu xì xào bàn tán.
"Tiền bối chiếu cố hậu bối là một loại mỹ đức." Nhiếp Tín Dương bắt đầu đứng ở điểm cao của đạo đức.
"Đây không phải pháp luật quy định, không có điều luật nào quy định, tiền bối nhất định phải chiếu cố hậu bối, nếu không chính là phạm pháp." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Đồng Tuyết Ngôn không có nghĩa vụ, cũng không có trách nhiệm chiếu cố cô ta."
Đạo đức dùng để ước thúc chính mình.
Chứ không phải dùng để ước thúc người khác.
Nói cho cùng, nếu như không phải bởi vì quay phim, thì Đồng Tuyết Ngôn căn bản cũng sẽ không gặp Giản Đan.
Nếu những người mà đã không phải vì kết giao bạn bè, chỉ là bởi vì quan hệ công việc, nên mới tụ lại cùng một chỗ.
Thì tại sao đối với sai lầm của Giản Đan, mà bắt Đồng Tuyết Ngôn đến gánh chịu?
Nhiếp Tín Dương: "..."
"Vậy cô ta cũng không thể đẩy người!" Sắc mặt Nhiếp Tín Dương tái xanh.
Đồng Tuyết Ngôn lập tức nói: "Tôi không đẩy cô ta, là chính cô ta tự ngã."
Cô ấy chỉ đẩy có một cái nhẹ hều như vậy, sao có thể đẩy ngã người?
Khí lực kia nhỏ đến mức đẩy con mèo cũng không đẩy ngã được.
"Là, là chính em không đứng vững, không liên quan đến Đồng tiền bối." Thanh âm Giản Đan nghẹn ngào, giống như bị ủy khuất cực lớn.
Nói thật, nếu như cô ta không nói gì, thì có lẽ mọi người còn không tin tưởng là Đồng Tuyết Ngôn đẩy cô ta đâu.
Nhưng cô ta mới mở miệng, thì mọi người không khỏi tin tưởng hơn rồi.
"Đẩy người mà thôi, xin lỗi thì không cần, dù sao cũng đã đẩy, xin lỗi cũng không làm được gì, cô không phục thì đẩy lại là được." Sơ Tranh nhìn về phía Đồng Tuyết Ngôn: "Cho cô ta đẩy một cái."
Đồng Tuyết Ngôn hơi kinh ngạc.
Sau đó liền thẳng tắp sống lưng: "Được thôi, coi như Đồng Tuyết Ngôn tôi đẩy cô, cô đẩy lại đi."
Giản Đan: "..."
Nhiếp Tín Dương: "..."
Hướng phát triển của kịch bản này vượt qua nhận biết của bọn họ rồi.
"Mọi người thế nào đây, vây lại đây làm gì?" Giọng nói của đạo diễn xuyên qua loa vang lên: "Chuẩn bị đi, đừng vây quanh!"
"Đạo diễn, anh đến phân xử thử đi." Nhiếp Tín Dương lập tức kéo đạo diễn xuống nước: "Đồng Tuyết Ngôn đẩy Giản Đan, thái độ còn ngang ngược như thế!"
Đạo diễn: "???"
Đạo diễn đại khái không muốn xen vào lắn, nhưng mà Giản Đan ở bên trong, ông ta cũng chỉ có thể căng da đầu đi qua.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Vừa rồi bởi vì chuyện Giản Đan bị NG, Giản Đan xin lỗi Đồng Tuyết Ngôn, nhưng Đồng Tuyết Ngôn không nhận mà còn đẩy Giản Đan."
Đạo diễn nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Giản Đan: "Giản Đan, cô không sao chứ?"
"Đạo diễn, tôi không sao." Tiểu bạch thỏ nhu thuận lắc đầu.
Đạo diễn âm thầm thở phào: "Tuyết Ngôn, sao cô lại đẩy người?"
Đồng Tuyết Ngôn: "Tôi không có, đạo diễn!"
"Tất cả mọi người đều nhìn thấy." Nhiếp Tín Dương nói.
Đạo diễn quét mắt nhìn nhân viên công tác vây xem xung quanh.
Đại bộ phận nhân viên công tác đều gật đầu, đúng là trông thấy Đồng Tuyết Ngôn đẩy Giản Đan, Giản Đan mới ngã sấp xuống.
"Tuyết Ngôn, như thế này đi, cô nói lời xin lỗi với Giản Đan, việc này chúng ta coi như xong, hòa khí sinh tài nha, mọi người sau này còn phải hợp tác với nhau mà."
Đồng Tuyết Ngôn không phục: "Dựa vào cái gì, tôi không có "
"Xin lỗi là không thể nào."
Dường như lúc này đạo diễn mới nhìn thấy Sơ Tranh: "Trì tiểu thư, ngài có biện pháp giải quyết khác sao?"