Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Địa điểm nghỉ phép ở trên một hải đảo, đất liền khí trời nóng bức, hải đảo khí hậu hợp lòng người, phi thường thích hợp để nghỉ mát.
Thẩm Minh mua một căn biệt thự ở đây, dường như dự định cùng Sơ Tranh ở đây một thời gian ngắn.
Hải đảo rất lớn, phương tiện giải trí đông đảo, đầy đủ mọi thứ cho cuộc sống xa hoa chơi bời.
"Bảo bối, ra ngoài một chút đi?" Thẩm Minh gọi cô.
Bọn họ đã đến hai ngày, nhưng đến tận bây giờ, Sơ Tranh vẫn chưa bước ra khỏi cửa phòng.
Sơ Tranh nằm trên ghế sofa, không muốn nhúc nhích: "Không đi."
Thẩm Minh đi qua, sờ sờ trán cô, quan tâm hỏi: "Sao thế? Chỗ nào không thoải mái?"
"Không có." Chỉ là lười động.
Bên ngoài còn ồn ào, lãng phí thời gian, không đi.
"Vậy tại sao không đi?" Thẩm Minh cúi người, để đáy mắt Sơ Tranh chỉ có hắn, hắn hôn cô một cái: "Không muốn ra ngoài cùng anh sao?"
"Không muốn động." Nằm tốt biết bao nhiêu, đúng là không biết hưởng thụ.
"Anh lái xe."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc cự tuyệt.
Thẩm Minh: "..."
Thẩm Minh không làm gì được Sơ Tranh, bạn nói xem, nếu như cô ấy cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài, thì hắn đại khái còn có thể tức giận, nghĩ cách nhốt cô lại.
Cơ mà cô không hề, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.
Như thế này thì bảo hắn làm sao mà phát huy?
...
Mười ngày sau.
Đêm trước sinh nhật Sơ Tranh.
Thẩm Minh cho người bố trí biệt thự một phen, Sơ Tranh không để ý chút nào.
"Thẩm Minh!"
Tên lẳng lơ Giải Nguyệt Bùi mặc quần đi biển lòe loẹt, chạy thẳng đến.
Tư thế kia, giống như anh em thất lạc nhiều năm gặp được nhau vậy.
"Giải Nguyệt Bùi, tên khốn kiếp nhà anh!!"
Giọng nữ từ phía sau vang lên, sắc mặt Giải Nguyệt Bùi biến đổi, kịp thời phanh lại, quay về, giúp cô gái lấy hành lý xuống, rồi cấp tốc đẩy hành lý xông tới.
Giải Nguyệt Bùi mở cánh tay ra muốn ôm Thẩm Minh.
Hắn còn chưa đụng trúng Thẩm Minh, cổ tay đột nhiên bị người túm được, sau đó cả người lui về phía sau.
Đụng vào cô gái cùng đi lên phía sau, cô gái bị đụng không nhẹ, lập tức cầm túi thăm hỏi trên người Giải Nguyệt Bùi
"Anh muốn đụng chết bà đây à!"
Giải Nguyệt Bùi vẻ mặt vô tội, trừng mắt nhìn về phía Sơ Tranh đứng bên cạnh Thẩm Minh.
Sao khí lực của tiểu nha đầu này lại lớn như vậy chứ?
Thẩm Minh không biết vì sao đột nhiên Sơ Tranh lại động thủ, nhưng tâm tình của hắn rất tốt.
"Sao cậu lại tới đây?"
Thẩm Minh lên tiếng, cô gái bên kia trong nháy mắt yên tĩnh lại, sửa sang lại dung nhan, lộ ra nụ cười.
Giải Nguyệt Bùi sờ đầu, hét lên: "Bà cô ơi, cô đừng có mà giả bộ nữa được không? Ông đây nhìn đến sợ run đấy."
"Vẫn chưa đổi?" Ánh mắt Thẩm Minh đảo qua người cô gái.
Giải Nguyệt Bùi kết giao bạn gái đều là bỏ trong một ngày, người này đã sắp nửa năm rồi mà chưa chia tay, Thẩm Minh cũng cảm thấy kỳ quái.
"Ai." Giải Nguyệt Bùi thở dài, quả quyết nói sang chuyện khác: "Cậu định chiêu đãi tôi ở cửa à?"
Thẩm Minh tránh ra, ra hiệu bọn họ đi vào.
Cô gái vẻ mặt ngượng ngừng cười cười, giẫm lên con đường nhỏ đi vào bên trong.
Khi ngang qua Sơ Tranh, còn lộ ra một nụ cười vô cùng thân thiện.
Sơ Tranh: "..."
Dung mạo thật là đẹp.
Dáng người cũng tốt, tại sao lại bị con heo đần Giải Nguyệt Bùi này ủi trúng chứ?
Giải Nguyệt Bùi biểu thị rất là oan uổng.
Rõ ràng là cô ấy đến ủi mình!
Giải Nguyệt Bùi giống như gặp gỡ khắc tinh, đương nhiên đáy lòng của hắn chắc cũng thích cô gái này, bằng không thì chỉ bằng thể chất cặn bã của hắn, sao có thể dễ dàng chấp nhận như vậy được.
Biệt thự nhiều hơn hai người, chớ nói chi là còn có một Giải Nguyệt Bùi có thể tùy thời tùy chỗ nhảy nhót tưng bừng, làm biệt thự ầm ĩ cả lên.
Thẩm Minh cũng không phải người nói nhiều.
Sơ Tranh càng không cần phải nói.
Một câu hận không thể rút ngắn thành một chữ.
Bởi vậy người làm ầm ĩ chỉ có Giải Nguyệt Bùi và cô gái tên là Dư Niệm Niệm kia.
Cô gái này nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược, vô cùng chọc người thương yêu.
Nhưng trên thực tế lại là hạng người trâu bò, nếu thật sự đánh nhau, Giải Nguyệt Bùi chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Dư Niệm Niệm lôi kéo Sơ Tranh nói chuyện, phòng khách chỉ còn lại Giải Nguyệt Bùi và Thẩm Minh.
"Cậu thích cô ấy?"
Giải Nguyệt Bùi tùy tiện nằm trên ghế sofa, nghe thấy Thẩm Minh hỏi, lẳng lơ cười nói: "Mỹ nhân tôi đều thích."
Thẩm Minh nhướn mày.
Giải Nguyệt Bùi lập tức không cười nổi: "Đừng nói nữa, lúc đầu sao tôi lại mù, cảm thấy bà cô này là một đóa hoa mềm mại chứ?!"
Nghĩ tới khoảng thời gian nửa năm mình trải qua này, Giải Nguyệt Bùi hận không thể tìm cỗ máy thời gian xuyên về.
"Còn không phải tại cậu à!" Giải Nguyệt Bùi nghĩ đến nguyên nhân mình gặp gỡ Dư Niệm Niệm, lập tức nhảy dựng lên: "Nếu không phải cậu ném tôi ở đó, thì sao tôi lại gặp gỡ bà cô ấy chứ?"
Thẩm Minh: "Lúc kết hôn, nhớ cảm ơn tôi."
Giải Nguyệt Bùi thiếu chút nữa nhảy qua đánh hắn.
Hắn cảm ơn cái rắm!
Không đánh chết hắn là đã niệm tình anh em nhiều năm lắm rồi!
"Cậu và em gái cậu..." Giải Nguyệt Bùi bát quái về Sơ Tranh: "Thế nào?"
"Rất tốt."
"Cô ấy cứ như thế mà tiếp nhận cậu à?"
Thẩm Minh gật đầu, Giải Nguyệt Bùi hiếu kì: "Cô ấy biết chuyện hai người không có quan hệ máu mủ chưa?"
Đầu ngón tay Thẩm Minh sờ lên cổ tay: "Hẳn là không biết."
Giải Nguyệt Bùi chậc chậc hai tiếng, lại hỏi thêm mấy vấn đề loạn thất bát tao.
Qua rạng sáng, Sơ Tranh tròn mười tám tuổi.
Bởi vậy bốn người ở đại sảnh làm ầm ĩ, chủ yếu làm ầm ĩ chính là Giải Nguyệt Bùi và Dư Niệm Niệm.
Đợi đến phía sau chính là Thẩm Minh và Giải Nguyệt Bùi uống rượu.
Dư Niệm Niệm ngồi ở bên cạnh nói chuyện phiếm với Sơ Tranh.
"Sắp mười hai giờ." Giải Nguyệt Bùi uống đến chóng mặt, đột nhiên chỉ vào đồng hồ.
Thẩm Minh nhìn đồng hồ một chút, đứng dậy đi lấy bánh kem và nến, Giải Nguyệt Bùi lung la lung lay đi tắt đèn.
Gian phòng đột nhiên lâm vào bóng tối.
Sơ Tranh: "..."
Thẩm Minh: "..."
Dư Niệm Niệm: "Giải Nguyệt Bùi, anh là heo à? Còn chưa đốt nến, anh tắt đèn làm gì!"
Giải Nguyệt Bùi: "..."
Giải Nguyệt Bùi lại mở đèn lên, chờ Thẩm Minh đốt nến, rồi tắt đèn đi.
Giải Nguyệt Bùi bắt đầu ồn ào hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Ánh nến chiếu vào gương mặt lãnh đạm của Sơ Tranh, cô nhìn ngọn nến thiêu đốt, hình như có chút hoảng hốt.
"Bảo bối, cầu nguyện."
Sơ Tranh lấy lại tinh thần: "Cầu nguyện cái gì?"
"Bảo bối muốn cầu nguyện gì?"
Sơ Tranh lắc đầu: "Em không có."
Cô chỉ muốn trở về, nhưng chuyện này không phải nguyện vọng có thể thực hiện được, nhất định phải dựa vào chính cô, cầu nguyện cũng vô dụng.
Thẩm Minh hơi sửng sốt, ngay cả Giải Nguyệt Bùi và Dư Niệm Niệm cũng yên tĩnh lại.
Ánh nến làm nổi bật lên gương mặt của cô gái, lúc này bình tĩnh lãnh đạm, đem đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng xa cách.
Thẩm Minh ôm lấy vai Sơ Tranh, nói ở bên tai cô: "Vậy bảo bối liền ước, luôn luôn ở bên cạnh anh trai."
Sơ Tranh liếc hắn một cái.
Thẩm Minh cầm tay của cô: "Anh trai ước cùng em nhé? Nhắm mắt lại."
Dư Niệm Niệm dựa vào Giải Nguyệt Bùi, nhỏ giọng hỏi: "Đây là kiểu xưng hô thân mật của bọn họ sao?"
Giải Nguyệt Bùi có chút choáng đầu: "Xưng hô thân mật gì?"
"Anh trai đó?"
"Hắn chính là anh trai cô ấy mà."
Dư Niệm Niệm: "..."
Giải Nguyệt Bùi vừa định nói bọn họ không có quan hệ máu mủ, bên kia Sơ Tranh đã thổi tắt nến, hắn lập tức nhảy dựng lên.
Nửa ngày sau Dư Niệm Niệm vẫn không lấy lại được tinh thần.
Trước đó mình còn nói với cô là, đàn ông của mình thì phải nhanh chóng ngủ...
Giải Nguyệt Bùi ở bên kia gọi: "Niệm Niệm, tới đây!"
"Tới liền."
Dư Niệm Niệm hít sâu một hơi, làm như không biết gì đi qua.