Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi Liên Quỳnh đảm nhiệm ngôi vị hoàng đế, đi lên đỉnh cao nhân sinh.
Sơ Tranh phát hiện thời gian mình có thể hôn Liên Quỳnh ít đi.
Không phải lúc hắn trở lại mình đã ngủ, thì là vừa hôn được một nửa, đột nhiên có người nhảy ra, kêu hắn đi xử lý chính sự.
Đêm hôm khuya khoắt Sơ Tranh rất bực bội, đè ép Liên Quỳnh không được nhúc nhích.
"Ta chính là chính sự!" Đầu gối chống lên nơi nóng rực của Liên Quỳnh, Liên Quỳnh thở dốc vì kinh ngạc, con ngươi vừa rồi có chút mơ màng, lúc này ngược lại thanh tỉnh hơn không ít, chiếu rọi gương mặt bình tĩnh lại nghiêm túc của nữ tử.
Liên Quỳnh: "..."
Nếu như để người ta biết, bệ hạ của bọn họ bị người đè phía dưới, vậy thì xong đời.
"Ta không đi..." Liên Quỳnh nói: "Nhưng mà, nàng phải cho ta ở phía trên."
Thời thời khắc khắc không thể quên quyết tâm thượng vị của mình.
Sơ Tranh hơi suy tư, buông hắn ra: "Chàng đi đi."
Liên Quỳnh: "..."
Người bên ngoài thúc giục.
Liên Quỳnh rất muốn ở lại, hắn khó chịu vô cùng, nhưng người bên ngoài thúc giục, nên cuối cùng vẫn mặc y phục vào, hôn Sơ Tranh một cái: "Chờ ta trở lại, không được ngủ."
A!
Cứ ngủ đấy!
Sơ Tranh chẳng những ngủ, mà còn khóa cả cửa lại.
Ngày hôm sau nhóm cung nhân đều lan truyền, bệ hạ nhảy cửa sổ mà vào.
Hoàng hậu nương nương quả thực là không để bệ hạ vào mắt, cậy sủng mà kiêu, nhưng bệ hạ vẫn cực kỳ sủng ái.
Ngày hôm sau Sơ Tranh nhìn vết tích trên thân, vật nhỏ lại dùng nhiều lực... cô còn chưa mặc xong y phục, Liên Quỳnh liền đen mặt đi đến, cởi y phục cổ thấp của cô ra, đổi thành cổ cao.
"Nóng." Sơ Tranh bất mãn.
"Ta cho người đưa băng tới cho nàng." Liên Quỳnh nói: "Không cho phép lộ ra."
"Vì sao?"
"... Chính là không cho phép."
Lúc này Sơ Tranh không vui, trực tiếp cởi, mặc bộ vừa rồi vào.
Liên Quỳnh: "..."
Lời nói của hắn không hề có chút trọng lượng nào
Liên Quỳnh ôm lấy cô, làm nũng: "Đừng mặc bộ đó, ta không muốn người khác trông thấy những vết tích kia."
"Đó là do chàng làm." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Nếu chàng không dùng sức, thì sẽ không để lại vết tích như thế."
Cô nói đến bằng phẳng tự nhiên.
Giống như những vết tích kia không phải lưu lại khi bọn họ thân mật, mà chỉ là vết tích bình thường.
Ngược lại làm đáy lòng có chút kiều diễm của Liên Quỳnh cảm thấy ngượng ngùng.
Liên Quỳnh mặc kệ: "Chính là không cho phép. Ái phi, phu nhân, nương tử..."
Sơ Tranh không nghe, sai người đưa cho Liên Quỳnh một đống sổ con chặn miệng hắn.
Nhưng Sơ Tranh cũng không ra ngoài.
Tuy nhiên Liên Quỳnh vẫn vì chuyện này, mà một mình luyện bắn tên ba ngày.
Ngày thứ tư thì không có hứng thú.
Trong cung vừa dựng xong sân tập bắn tên, lại lập tức phải dỡ bỏ.
Trần Phi mệt mỏi quá.
Vì cái gì mà bệ hạ không thể yêu thích thứ gì đó lâu hơn một chút chứ... Không, bệ hạ có một niềm yêu thích mà kiên trì đến rất lâu.
Đó chính là hoàng hậu.
Chỉ hi vọng những sở thích khác của bệ hạ, cũng có thể kéo dài một chút giống vậy.
"Tham kiến hoàng hậu nương nương."
Trần Phi ôm một đống đồ, cơ hồ chặn hết cả mặt, đi tới gần, mới thấy rõ Sơ Tranh.
"Ngươi ôm cái gì thế?"
"Ách... đây là đồ đưa đến từ cung điện lúc trước bệ hạ ở, thần đưa đến cho bệ hạ xem nên xử lý thế nào." Những thứ loạn thất bát tao này, hắn cũng không dám ném loạn, nếu có đồ chơi bệ hạ muốn tìm, đến lúc đó hắn lại xui xẻo.
"Đó là cái gì?"
Trần Phi gian nan nhìn về phía Sơ Tranh chỉ.
"Lúc trước khi bệ hạ học điêu khắc khắc ra đó... Nói mới nhớ, cái tượng gỗ điêu khắc này giống hoàng hậu nương nương mấy phần đấy, chỉ là mặc nam trang..."
Sơ Tranh lấy cái tượng gỗ kia ra.
Chỉ là một bán thành phẩm.
Gượng mặt đã khắc xong, nhưng phục sức thì còn thiếu không ít.
Trần Phi thấy Sơ Tranh nhìn thật cẩn thận, còn tưởng rằng Sơ Tranh bị bệ hạ làm cho cảm động.
Nhưng mà Sơ Tranh ngước mắt, chững chạc đàng hoàng giơ tượng gỗ lên: "Thứ này giống ta chỗ nào?"
Trần Phi: "..."
Không giống à?
Cái thần thái này, mặt mày này đều giống nhau mà? Chỗ nào cũng giống đó!
Lúc trước bệ hạ ném cái này đi rồi, nhưng hơn nửa đêm lại chạy ra ngoài tìm về.
Lúc ấy hắn còn tưởng rằng bệ hạ chưa chán việc điêu khắc, kết quả ngày hôm sau cũng không thấy hắn chạm vào nữa.
Sơ Tranh cầm tượng gỗ điêu khắc vào ngự thư phòng, có đại thần đang báo cáo.
Liên Quỳnh ngồi sau long án cúi đầu phê duyệt tấu chương, không chú ý tới Sơ Tranh tiến vào, ngược lại là vị đại thần kia im lặng trước, nhìn Sơ Tranh một chút, người sau đi đến bên cạnh ngồi xuống, đại thần nuốt một ngụm nước bọt.
Vị hoàng hậu nương nương này...
Hành xử cực kỳ khác người.
Lúc trước bệ hạ muốn lập cô làm hậu, bị không ít người phản đối.
Dù sao cô vẫn còn một cái hiềm nghi là con tin Vệ quốc hư hư thực thực.
Không chỉ có như thế, còn là nữ giả nam trang...
Đương nhiên Vệ quốc cũng đã không còn nữa, chuyện nữ giả nam trang có truy cứu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng là người của Vệ quốc, sao có thể làm hoàng hậu Tấn quốc.
Nhưng mà Liên Quỳnh khăng khăng muốn lập Sơ Tranh là hoàng hậu.
Vừa đăng cơ liền huyên náo đến cứng ngắc như thế, sẽ bất lợi cho những việc làm sau này.
Về sau Sơ Tranh lần lượt "tặng lễ" cho từng nhà một, rốt cuộc không có ai dám phản đối nữa.
Sợ sợ.
Bọn họ cho rằng vị hoàng hậu này có dã tâm...
Sau đó bọn họ mới phát hiện có cái rắm ấy chứ có!
Vị hoàng hậu này cả ngày chỉ biết ăn uống hưởng thụ, mặc dù thường xuyên ra vào ngự thư phòng, nhưng cô không hề hỏi chính sự, cũng không thèm thảo luận cùng bọn họ, chỉ yên lặng ngồi ở một bên uống trà đọc sách.
"Tại sao không nói nữa?"
Đại thần lấy lại tinh thần, nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục đề tài vừa rồi.
Nhưng mà vừa nói được hai chữ, người phía trước liền phất tay: "Đi ra ngoài trước đi."
Đại thần: "..."
Ta còn chưa nói xong đâu!
Bệ hạ ngài như vậy không được đâu!!
Nhưng mà đại thần còn có thể làm gì được, chỉ có thể lui ra ngoài.
Liên Quỳnh đứng dậy, long bào màu vàng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn đĩnh bạt của hắn, trên thân nhiều hơn mấy phần khí chất của đế vương.
Nhưng khi đế vương anh tuấn phi phàm, đi đến trước mặt nữ tử kia, lại bỗng nhiên giống như biến thành một người khác vậy.
"Sao lại tới xem ta rồi?" Đế vương trẻ tuổi nâng tay nữ tử lên hôn một cái: "Có phải là đau lòng vì thấy phu quân nàng mệt mỏi không?"
Một tay khác của Sơ Tranh điểm lên mặt bàn một cái: "Cái này."
Liên Quỳnh nhìn về phía tượng gỗ điêu khắc trên bàn.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiện lên một chút mất tự nhiên.
"Đây là ta?"
Liên Quỳnh nhìn xung quanh: "A... đúng... đúng thế."
Sơ Tranh sắc mặt nghiêm túc.
Liên Quỳnh khụ một tiếng: "Đây là khi ta... nhàm chán khắc lên, lúc ấy, liền nhớ đến nàng... Ai, không phải lúc ấy ta đã... Dù sao cũng chính là nhàm chán nên mới làm."
Sắc mặt Sơ Tranh càng nghiêm túc.
"Được rồi, coi như lúc ấy ta đã coi trọng nàng đi." Liên Quỳnh mềm nhũn nói.
Sơ Tranh chỉ vào tượng gỗ điêu khắc: "Rốt cuộc thứ này giống ta ở chỗ nào?!"
Là cô không hiểu được nghệ thuật điêu khắc gỗ ở nơi này, hay là thứ cô nhìn thấy khác với những người này?
Một cái tượng gỗ điêu khắc mà có thể nhìn ra là cô?
Cô có giá rẻ như vậy sao?!
"A?"
Liên Quỳnh hơi sửng sốt.
Không phải hỏi tại sao hắn lại khắc hình cô sao?
"Chỗ nào cũng giống mà." Liên Quỳnh chỉ vào tượng gỗ điêu khắc: "Nàng xem đôi mắt này, cái mũi này, miệng này..."
Sơ Tranh: "..."
"Ôi, sao nàng lại đi mất rồi?"
Đế vương trẻ tuổi cầm tượng gỗ điêu khắc đuổi theo.
Cung nhân đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.
"Chờ ta khắc xong có được không, nàng chậm một chút, chờ ta một chút..."