Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chu ngự y lên án nhị hoàng tử, dùng người nhà uy hiếp ông ta, thay hắn mưu hại bệ hạ.
Bệ hạ đột nhiên hôn mê, là bởi vì ông ta dùng thuốc.
Vốn cho rằng mình làm xong những chuyện này, thì nhị hoàng tử sẽ tha cho người nhà ông ta, và còn đưa ông ta về quên quán.
Không nghĩ tới, mình vừa rời khỏi hoàng cung, liền bị diệt khẩu.
Nếu không phải vận khí mình tốt, được người ta cứu giúp, thì hiện tại ông ta đã là một cỗ thi thể rồi.
"Nhị hoàng tử mưu hại bệ hạ, bệ hạ căn bản không có khả năng tỉnh lại, thánh chỉ kia là giả!" Chu ngự y oán hận trừng mắt nhìn nhị hoàng tử.
Cá chết lưới rách cũng chỉ là như thế.
"Hắn nói bậy!" Nhị hoàng tử giảo biện: "Sao ta lại sai sử hắn mưu hại phụ hoàng, là hắn... Là hắn bị tam hoàng đệ mua chuộc vu hãm ta, các ngươi nhìn điệu bộ này của tam hoàng đệ đi, rõ ràng là muốn soán vị!"
Triều thần nhìn cấm quân như hổ rình mồi xung quanh một chút, giữ yên lặng.
Nhóm cấm quân này theo chân Sơ Tranh đến.
Gián tiếp tương đương với người của Liên Quỳnh.
Không nghĩ tới tam hoàng tử có thể sai khiến điều động được cả cấm quân...
Nhị hoàng tử một mực chắc chắn Chu ngự y vu oan hãm hại, Chu ngự y lại nói mình bị nhị hoàng tử sai khiến.
Ông nói có lý của ông, bà nói có lý của bà.
Triều thần không biết nên tin ai.
"Tam điện hạ." Vào lúc mọi người đang không biết nên phân biệt thế nào, cấm quân áp giải một người tới: "Vừa rồi tên này định chạy ra khỏi cung, bị bắt tại trận."
Đó là tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế.
Một số triều thần có chút ấn tượng.
Tiểu thái giám thấy cảnh tượng này, bị dọa đến mức trực tiếp quỳ xuống đất run rẩy.
"Thành thật khai báo, xảy ra chuyện gì?" Tiểu Sơn Tử quát lớn một tiếng.
"Tha mạng..." Giọng nói của tiểu thái giám cũng đang phát run: "Nô tài... Nô tài trộm ít đồ, muốn nhân cơ hội xuất cung."
"Hừ, trộm đồ? Đồ đâu?" Tiểu Sơn Tử tiến lên lục soát người hắn, trên người hắn chẳng có gì cả: "Đồ ngươi trộm đâu?"
Nhị hoàng tử lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt kia tràn đầy uy hiếp.
"Nô... nô tài..." Tiểu thái giám trong cái khó ló cái khôn: "Lúc chạy trốn làm rơi mất rồi!"
"Ngươi nhìn thấy cái gì bên trong?" Sơ Tranh giọng điệu bình thản nói: "Ngươi không nói ra, thì có thể sống qua ngày hôm nay, nhưng có thể sống qua ngày mai, ngày mốt không, vậy thì không nhất định."
Tiểu thái giám lập tức sợ đến mức sắc mặt trắng nhợt.
Giọng điệu bình tĩnh của Sơ Tranh, ngược lại càng làm cho tiểu thái giám sợ hãi hơn, so với ánh mắt đầy sát ý kia của nhị hoàng tử.
"Nô tài... Nô tài..."
Nhị hoàng tử siết chặt nắm đấm.
Tiểu thái giám cắn răng một cái: "Nô tài nhìn thấy nhị hoàng tử... Nhị hoàng tử làm bệ hạ ngạt chết!"
Toàn bộ không gian đều tĩnh mịch xuống.
...
Nhị hoàng tử thấy mọi chuyện bại lộ, đáy lòng hoảng sợ, lấy đạn tín hiệu từ trong tay áo ra, đạn tín hiệu màu đỏ nổ tung trên không trung.
Đám người còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền nghe nơi xa có tiếng chém giết.
Âm thanh kia truyền đến từ hướng cửa cung, đến cả nơi đây mà cũng có thể nghe thấy, thì có thể thấy được động tĩnh không nhỏ.
"Có cấm quân thì thế nào!" Nhị hoàng tử trong nháy mắt như có thêm tự tin: "Lúc đầu muốn giải quyết dịu dàng một chút, không nghĩ tới các ngươi cứ khăng khăng làm huyên náo đến khó coi như vậy, cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, bây giờ đứng về phía ta, đợi sau khi ta đăng cơ, nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi!"
Sơ Tranh không nhịn được bóp cổ tay.
Chờ nhị hoàng tử vừa nói xong, cô lập tức vọt tới.
Người bên cạnh nhị hoàng tử đều không kịp phản ứng, nhị hoàng tử bị Sơ Tranh kéo ra ngoài, túm lấy vạt áo hắn, trực tiếp quăng xuống đất.
Cấm quân cũng lập tức có động tác, áp chế người của nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử có chút công phu quyền cước.
Lúc đầu còn đần độn, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, trở tay đánh lại Sơ Tranh.
Nhưng chỉ vẻn vẹn được mấy chiêu, nhị hoàng tử liền bị Sơ Tranh đạp xuống đất.
Sơ Tranh xoay người rút bội kiếm của một người bên cạnh ra, lưỡi kiếm lóe lên hàn quang, nhị hoàng tử đứng dậy, trong nháy mắt cứng đờ.
Lưỡi kiếm sắc bén hiện ra ánh sáng lạnh, chỉ cách yết hầu hắn một khoảng cách bằng cái móng tay.
...
Người vọt từ ngoài cung vào là Trấn Nam tướng quân, lúc ấy Trấn Nam tướng quân chạy trốn trên chiến trường, mang theo không ít người.
Y không cam tâm cứ kết thúc như vậy.
Vụng trộm trốn về, không biết làm sao lại nhảy lên thuyền của nhị hoàng tử này.
Lúc đầu nhị hoàng tử không có ý định ra tay với hoàng đế, dù sao vị trí thái tử vẫn chưa được định ra.
Nhưng theo những hành động của Liên Quỳnh trong triều, và hoàng đế vô tình hoặc cố ý thiên vị.
Tăng thêm chuyện nhị hoàng tử nghe nói, hoàng đế muốn lập Liên Quỳnh làm thái tử.
Sau đó Trấn Nam tướng quân ở bên cạnh giật dây, cho nên mới có một màn như ngày hôm nay.
Trấn Nam tướng quân chỉ dùng nhị hoàng tử làm quân cờ, người chân chính muốn soán vị là y.
Nhưng rất đáng tiếc, chỉ có thể dừng bước ở đây.
Khi Trấn Nam tướng quân bị bắt, có lẽ vẫn chưa hiểu được, tại sao mình lại thất bại?!
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, nhanh giống như vòi rồng.
Sơ Tranh rất hài lòng với tốc độ giải quyết này.
Phiền phức mà không tranh thủ thời gian giải quyết hết, còn giữ ăn tết sao?!
"Ngôi vị hoàng đế này..."
Sơ Tranh quét mắt nhìn về phía triều thần.
Triều thần bị Sơ Tranh thu mua, dùng toàn bộ sức mạnh tìm hết tất cả các từ ngữ cao quý để hình dung tam hoàng tử, quỳ xuống biểu thị lòng trung thành: "Đại hoàng tử mất sớm, nhị hoàng tử ý đồ mưu phản, tam hoàng tử nhân tâm trạch hậu, tài đức sáng suốt quả quyết, chăm lo việc nước, nên kế thừa đại nghiệp."
Cục diện trong nháy mắt trở nên xấu hổ.
Nhân tâm trạch hậu?
Tài đức sáng suốt quả quyết?
Chăm lo việc nước?
Mấy từ này dùng để hình dung tam hoàng tử sao?
Chính là tam hoàng tử mà bọn họ đang đối mặt sao?
Các ngươi sợ là bị điên hết rồi!
Nhưng mà những hoàng tử còn lại, cùng với đảng phái của bọn họ lại không tìm thấy lời gì để phản bác.
Chắc là... hình như... Có lẽ cũng không có bệnh.
Thánh chỉ là giả mạo.
Nhị hoàng tử giả tạo thánh chỉ, mưu hại hoàng đế, chỉ có con đường chết.
Đại hoàng tử đã sớm qua đời vì bệnh tật, dựa theo chế độ thừa kế mà di chiếu hàng đời để lại, thì cái vòng này cũng nên đến phiên tam hoàng tử.
"Tam hoàng tử tài đức sáng suốt, nhân đức..."
Triều thần lần lượt quỳ xuống.
Cấm quân đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
Vừa rồi người của Trấn Nam tướng quân xông đến, cũng chẳng làm được gì, bọn họ mang theo ít người như thế, đấu kiểu gì giờ?
Các hoàng tử nghẹn khuất!
Nhưng cuối cùng vẫn quỳ xuống theo.
...
Nếu tam hoàng tử muốn kế thừa hoàng vị, vậy chuyện kế tiếp, đều phải do hắn tự xử lý.
Sơ Tranh muốn ngủ, trực tiếp ném hắn trong cung, mang theo Tiểu Sơn Tử trở về.
Giúp đỡ?
Đêm hôm khuya khoắt mà cô còn chạy tới đây, giúp hắn thu phục ngôi vị hoàng đế, còn muốn gì nữa?
Cô không mệt sao?
Đập tiền cũng rất mệt mỏi!!
Hơn nữa đại đa số thời điểm, vẫn phải dựa vào võ lực của cô, Vương bát đản nói có tiền có thể muốn làm gì thì làm, căn bản là nói mò.
Liên Quỳnh muốn hoàng vị, vậy thì tự mình xử lý đi.
"Chủ tử, Chu ngự y làm sao bây giờ?" Tiểu Sơn Tử hỏi thăm Sơ Tranh.
"Không phải ông ta muốn về nhà à."
"Chủ tử... Ngài nói về nhà này, là về nhà nào?" Tiểu Sơn Tử run lẩy bẩy.
Chu ngự y đâu phải bị nhị hoàng tử truy sát đâu.
Rõ ràng là sau khi chủ tử phái người đi điều tra rõ ràng, bảo thích khách canh giữ ở bên ngoài, giả dạng làm người của nhị hoàng tử đuổi giết ông ta, sau đó lại cho người đến cứu, Chu ngự y còn mang ơn...
Cái thao tác này quả thực là...
Tiểu Sơn Tử không biết nên nói thế nào.
"Quê quán."
Tiểu Sơn Tử cái hiểu cái không, khoa tay múa chân một chút.
Sơ Tranh lạnh như băng liếc hắn một cái.
Cổ của Tiểu Sơn Tử mát lạnh: "Nô tài đã hiểu."
Không phải muốn mạng nha.
Vậy chính là thật sự đưa về nhà.
Chủ tử đột nhiên có chút lương tâm... Tiểu Sơn Tử biểu thị càng sợ hơn.