Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngoại ô, miếu Thành Hoàng.
Nói thật, Sơ Tranh thật sự không nhìn ra, đây là cái miếu.
Cỏ hoang bên ngoài mọc cao, đã vượt lên cả đầu tường.
Chỉ có thể trông thấy một hình dáng mơ hồ.
Lúc này Sơ Tranh an vị trên tường thành, nhìn vào bên trong.
Trong miếu hoang.
Nam tử ngồi xổm ở chính giữa, trong tay cầm một thanh kiếm, lưỡi kiếm đang chĩa vào yết hầu của người nằm trên mặt đất.
Khoảng cách hơi xa, Sơ Tranh không thấy rõ vẻ mặt của người nằm trên đất.
Trong miếu hoang đổ nát có ánh lửa thiêu đốt, phát ra tiếng vang lốp bốp.
Thân ảnh của hai người hắt lên bên cạnh, lay động theo ánh lửa.
Sơ Tranh: Ta thấy hắn rất khỏe mạnh, có chỗ nào cần cứu đâu?
【 Tiểu tỷ tỷ, cho dù là chuyện gì, cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, cô phải thông qua bề ngoài để nhìn thấu bản chất. 】
Sơ Tranh: Ý của mi là bảo ta mang hắn đi giải phẫu? Chuyện này... Không tốt lắm đâu.
【...】 Không! Ta không có ý đó! Tiểu tỷ tỷ vẫn biết là không tốt lắm, còn có thể cứu giúp một chút.
Sơ Tranh: Ta chưa từng nghiêm túc học qua, nếu như không giải phẫu được, rất ảnh hưởng đến hình tượng của ta.
【???】
【!!!】
Vốn cho rằng tiểu tỷ tỷ còn có thể cứu giúp một chút.
Là nó ngây thơ.
Rốt cuộc là vì sao cô có thể đem chuyện thông qua bề ngoài để nhìn thấu bản chất, lý giải thành giải phẫu chứ?!
Vương Giả tức giận đến mức nổ tung.
Vào lúc Sơ Tranh và Vương Giả tranh luận, chuyện thông qua bề ngoài để nhìn thấu bản chất có phải là giải phẫu không, trong miếu hoang bỗng nhiên phát sinh dị tượng.
Người nằm trên đất, đột nhiên ném một đống bột phấn về phía nam tử.
Kiếm trong tay nam tử chệch hướng, đâm vào bả vai người kia.
Người trên đất cấp tốc vọt lên, không để ý đến vết thương trên người, đánh về phía nam tử.
Có lẽ là những thứ bột phấn kia tạo thành ảnh hưởng với nam tử, nên hắn không tránh đi.
【 Tiểu tỷ tỷ lên đi, cô suy nghĩ cái gì vậy hả? 】 Lúc này mà không lên thì còn chờ đến khi nào! Thời điểm anh hùng cứu mỹ nhân đến rồi, lên!
Sơ Tranh: Mi nói xem sao thẻ người tốt lại yếu như vậy chứ?
Thẻ người tốt trưởng thành phải học được cách tự cứu mình nha!
【 Tiểu tỷ tỷ, nếu thẻ người tốt không yếu, thì cần cô làm nữa? Không yếu thì cần cô cứu chắc? Hắn yếu mới bình thường! 】
Sơ Tranh: Ta có thể... Trước tiên để hắn thảm một chút, sau đó mới cứu.
【...】
Xin lỗi vì đã quấy rầy.
...
Không biết bột phấn kia là gì, mà nam tử rõ ràng không địch lại, biên độ lắc lư của thân thể lớn dần.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài miếu hoang có hai đại hán xông tới.
Nhìn thấy tình huống trong miếu hoang, không nói hai lời, quơ lấy vũ khí vây quanh nam tử.
Một đánh ba, nam tử rất nhanh liền bị đạp xuống đất, không nhúc nhích, có lẽ là hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ nó, tên tiểu tử chết tiệt này đuổi theo lão tử hơn nửa đêm."
Đại hán số một bị nam tử chĩa kiếm vào không ngừng dùng chân đạp nam tử, hùng hùng hổ hổ.
"Được rồi, ngươi làm xong chuyện chưa?" Đại hán số hai.
"Chưa, bị tiểu tử này cắt đứt." Đại hán số một nói: "Không biết chui từ đâu ra, vừa rồi suýt chút nữa đã chết trong tay hắn."
"Giết hắn, đi nhanh lên đi." Đại hán số ba đứng ở bên ngoài trông chừng, thúc giục.
Đại hán số một tiến lên dùng chân lật nam tử qua.
"Tên này da mịn thịt mềm, giết rất đáng tiếc, mang ra ngoài bán đi." Đại hán số một hung tợn nói.
"Người này vừa nhìn đã biết là con cái của nhà giàu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng chọc phiền phức." Đại hán số hai khuyên.
"Ai bảo hắn xen vào việc của người khác, xứng đáng." Đại hán số một không nghe: "Dáng dấp mi thanh mục tú như thế, giết chết chẳng phải rất lãng phí sao, mang hắn vào Khuynh Hồng lâu bán đi."
Mấy người còn lại không khuyên được, cuối cùng đại hán số một, vác nam tử lên mang đi bán.
Nam tử cũng không hoàn toàn ngất đi.
Hắn bị đại hán vác trên vai.
Phần bụng bị bả vai của đại hán số một ép vào, rất khó chịu.
Giữa lúc lung la lung lay, mơ hồ trông thấy trên đầu tường nơi miếu hoang, có một người đang ngồi.
Người kia đang nhìn sang bên này, giống như chuyện phát sinh nơi này, không hề có một chút liên quan gì tới hắn.
Đi ra khỏi miếu hoang, nam tử có chút gian nan nhìn sang phía bên kia.
Đầu tường trống rỗng, chỉ có cỏ hoang lắc lư.
Làm gì có bóng người nào.
Giống như vừa rồi là hắn hoa mắt vậy.
...
Sơ Tranh nhìn mấy tên đại hán kia, bán nam tử vào một hoa lâu tên là Khuynh Hồng lâu.
Đây là hoa lâu lớn nhất trong hoàng thành, nam tử nữ tử gì cũng nhận cả.
Mà đối với thương gia, ở cái thế đạo này, chuyện âm thầm giao dịch rất nhiều, không phải cái gì kỳ quái cả.
Sơ Tranh đang mặc nam trang, nên thoải mái tiến vào bên trong.
Cách trang trí của Khuynh Hồng lâu này khác với các hoa lâu tục khí khác, khắp nơi đều lộ ra vẻ lịch sự tao nhã, nháy mắt tăng lên không ít đẳng cấp.
Sơ Tranh đi vào, một đống oanh oanh yến yến lập tức vây tới.
Bóng đêm mê người, cô nương trong hoa lâu càng mê người hơn... Mê đến mức Sơ Tranh đau đầu.
Nơi này chỉ nhìn thấy các cô nương lộ tay lộ chân, và những nam khách đến đây tầm hoan tác nhạc, ngược lại không nhìn thấy nam tử tiếp khách.
Nhưng mà ở thời đại này, chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không để lộ khơi khơi ngoài sáng được.
Sơ Tranh phát hiện mình muốn tìm người lúc này, dường như có chút khó khăn.
Bằng không... Về đi ngủ đi.
Dù sao chắc thẻ người tốt cũng không chết được trong thời gian ngắn.
【 Tiểu tỷ tỷ, vừa rồi ta bảo cô cứu người đi cô không chịu cứu, bây giờ thì tốt rồi đấy! 】
Sơ Tranh: Vừa rồi nhiều người lắm.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực không đánh lại bọn chúng.
【...】 Ránh rắm!
Vương Giả rất muốn dùng hai từ này để mắng Sơ Tranh.
Nhưng nó là một hệ thống có tố chất, không thể làm như thế.
Sơ Tranh cũng cảm thấy lần sau mình không thể làm như thế nữa.
Lần sau cô phải lập tức rời đi ngay, xem như mình không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Thẻ người tốt là cái gì chứ?
Có quan trọng bằng giấc ngủ của cô không?
Hơn nửa đêm chạy đến tìm thẻ người tốt là cái quái gì!
Vương bát đản đúng là có bệnh!
【...】
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết một vạn lượng. 】 Phát cái nhiệm vụ để tỉnh táo lại.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh tránh khỏi những oanh oanh yến yến kia, vẫy tay gọi tú bà ăn mặc trang điểm lộng lẫy.
Tú bà đong đưa cây quạt, bảo những oanh oanh yến yến đó tản ra, mặt mũi tràn đầy ý cười lấy lòng nói: "Vị công tử này nhìn lạ mặt nha, lần đầu tiên tới sao?"
Sơ Tranh không lên tiếng, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Tú bà cười ha ha mấy tiếng: "Lần đầu tiên tới cũng không sao, trước lạ sau quen nha, công tử thích kiểu cô nương nào, ta sắp xếp cho ngài."
"Ta không thích cô nương." Sơ Tranh nói.
Tú bà ý vị thâm trường liếc nhìn cô một cái: "Chuyện này dễ thôi, trong lâu của chúng ta không chỉ có cô nương, tiểu quan cũng cực tốt nha."
Sở thích của con người là thứ khó có thể trói buộc nhất.
Làm ăn, tự nhiên phải thông hiểu đạo lí.
Bởi vậy tú bà đối với chuyện nam tử đến tìm nam tử tầm hoan tác nhạc, cũng không thấy kỳ quái chút nào.
"Chỉ là giá tiền này..."
Sơ Tranh rút ra một tấm ngân phiếu.
Tú bà nhìn thấy, lập tức cười đến càng thêm lấy lòng: "Công tử, mời lên lầu."
Tú bà dẫn Sơ Tranh lên lầu ba.
Tầng ba an tĩnh hơn phía dưới nhiều, còn có người trông coi.
Trên hành lang cũng treo lụa mỏng, nhìn từ phía dưới, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
"Công tử, mời vào bên trong."
Tú bà mang Sơ Tranh vào gian phòng.
"Không biết công tử thích loại hình gì?"
Sơ Tranh phất áo ngồi xuống, động tác tiêu sái soái khí, oai phong như lão đại đập một tấm ngân phiếu lên bàn: "Mang hết đến đây cho ta xem một chút."
"Vâng vâng, ngài chờ một lát."
Tú bà thấy tiền sáng mắt, lập tức sai người đi gọi người tới.
Những nam tử ăn mặc mát mẻ nối đuôi nhau mà vào.
Cao lớn tuấn mỹ, âm nhu vũ mị, dương quang suất khí... Đủ các loại hình, quả nhiên là cần gì cũng có.
Những nam tử này, có người dám nhìn thẳng vào cô, có người bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
"Công tử ngài xem một cái." Tú bà ở bên cạnh nhéo tên cúi thấp đầu kia: "Ngài xem ngài muốn người nào? Đây đều là những người xuất sắc nhất trong lâu của chúng ta..."
Sơ Tranh cắt ngang lời nàng ta: "Có còn nữa không?"
*
Đại hán số một: Đạo diễn không cho giết, không còn cách nào, cũng là vì kịch bản.