Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Đó là ai?"
Tam hoàng tử... Trong trí nhớ của nguyên chủ căn bản không có người này.
"Chủ tử, đó là tam điện hạ." Tiểu Sơn Tử nói.
"Ừ, nói cụ thể một chút."
Sơ Tranh bày ra một khuôn mặt đơ, Tiểu Sơn Tử không mò ra Sơ Tranh có ý gì, chỉ có thể nói hết toàn bộ những chuyện mình biết ra.
"Mẫu phi của tam hoàng tử là Tiêu phi nương nương đã qua đời, trước khi hoàng hậu sinh công chúa Vân Lan, Tiêu phi là phi tử được sủng ái nhất. Về sau Tiêu phi sinh hạ tam hoàng tử..."
Tam hoàng tử từ nhỏ đã ngang bướng, lớn hơn một chút, các hoàng tử và công chúa khác đều chăm chỉ học tập, còn tam hoàng tử thì cả ngày mang người ra ngoài làm xằng làm bậy, hư hỏng không chịu được.
Về sau mẫu tộc của Tiêu phi, bởi vì phạm tội mà bị chém đầu cả nhà.
Bệ hạ nể tình Tiêu phi sinh hạ hoàng nhi cho mình, không hề động đến Tiêu phi và tam hoàng tử.
Nhưng Tiêu phi tính tình cương liệt, ngày hôm đó liền ra đi cùng gia tộc.
Để lại mình tam hoàng tử tuổi còn nhỏ.
Từ sau chuyện này, tính cách của tam hoàng tử càng cổ quái.
Nếu như trong hoàng thành lập ra một bảng danh sách những tên ăn chơi trác táng, thì tam hoàng tử nhất định sẽ được vinh danh đầu bảng.
Khoảng sáu năm trước, tam hoàng tử đánh hài tử của một đại thần đến gần chết, dưới cơn nóng giận, hoàng đế phạt hắn đi biên quan.
"Nghe nói tam hoàng tử ở biên quan... Cả ngày cũng chỉ ăn chơi đàng điếm. Vừa trở về vào mấy ngày trước, nô tài còn nghe người ta nói, tam hoàng tử vừa trở về liền đánh người, cho nên ngay cả hội đèn lồng bệ hạ cũng không gọi hắn."
Tiểu Sơn Tử cẩn thận từng li từng tí nói.
Nói xấu hoàng tử, nếu bị phát hiện chính là tử tội.
"Ồ."
Tiểu Sơn Tử thấy Sơ Tranh không hỏi nữa, nhanh chóng dẫn cô trở về.
...
Trong hoàng cung bởi vì chuyện có thích khách, mà có vẻ hơi khẩn trương, số lượng cấm quân cũng tăng thêm rất nhiều.
Không biết có phải công chúa Vân Lan chột dạ hay không, mà trong khoảng thời gian giới nghiêm này, cũng không tới tìm cô gây phiền phức.
Vương Giả rất không khách khí, thỉnh thoảng phát nhiệm vụ cho cô.
Chính vì để ra ngoài phá sản...
Cô phải trèo tường!
Không còn cách nào khác, bây giờ người ta không cho phép một con tin như cô đi ra ngoài.
Nghiêm khắc mà nói, cô đang bị giam lỏng.
Đánh ra và leo tường ra —— cô lựa chọn leo tường!
"Chủ tử, chủ tử..."
Sơ Tranh lập tức nhét đồ vật xuống dưới giường, sửa sang lại y phục, trước khi Tiểu Sơn Tử tiến vào, dùng chân đá đồ vật lộ ra vào trong.
"Hấp tấp cái gì thế?" Dọa ta sợ nhảy dựng!
Tiểu Sơn Tử thở một ngụm: "Ngài nghe nói chưa?"
"Nghe quỷ nói?" Sơ Tranh đi đến chỗ cái ghế bên kia ngồi xuống.
Tiểu Sơn Tử: "..."
Vị chủ nhân này của hắn, thỉnh thoảng cứ tung ra mấy câu làm người ta nổi hết cả gai ốc.
Hơn nữa hết lần này tới lần khác còn dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như thật sự có chuyện như thế vậy.
"Công chúa Vân Lan... công chúa Vân Lan xảy ra chuyện rồi."
Khuỷu tay Sơ Tranh khoác lên tay vịn của cái ghế, ngón trỏ cong lên, nhẹ nhàng chống cằm: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Sơn Tử cảnh giác nhìn hai bên một chút.
"Có quỷ đi theo ngươi?" Nơi này chỉ có hai người bọn họ, không biết nhìn cái quỷ gì.
Tiểu Sơn Tử: "..."
Đột nhiên có cảm giác phía sau lưng lạnh căm căm.
"Chủ tử, công chúa Vân Lan... Bị người ta phát hiện... Ở trong tấm điện cẩu thả với nam nhân."
Công chúa Vân Lan cẩu thả với nam nhân trong tẩm điện?
Tin tức giả à?
【 Tiểu tỷ tỷ, việc này không liên quan gì tới cô chứ? 】 Hiện tại bất luận là một chút gió thổi cỏ lay, Vương Giả cũng cảm thấy là do tiểu tỷ tỷ nhà nó làm ra.
Sơ Tranh: Ta là loại người phát rồ kia sao?
【... Cô chính là. 】
Sơ Tranh: Vương bát đản mi phải tin tưởng ta, ta không phải loại người như vậy.
【...】 Mức độ tín nhiệm của nó đối với tiểu tỷ tỷ là con số âm.
Sơ Tranh nói mò với Vương Giả xong, hỏi Tiểu Sơn Tử: "Chết chưa?"
"..." Tiểu Sơn Tử run rẩy một chút: "Làm sao chết được, đây chính là công chúa Vân Lan."
Bệ hạ lập tức phong tỏa tin tức.
"Nam nhân kia là ai?" Không nhìn ra công chúa Vân Lan lại đói khát như thế nha.
Tiểu Sơn Tử lắc đầu.
Chuyện này thì thật sự không biết.
Cũng không biết những tin tức ngầm này Tiểu Sơn Tử lấy được từ đâu, dù sao trong hoàng cung vẫn vô cùng bình thường.
Chuyện này thật sự không liên quan gì tới Sơ Tranh, cho nên cô cũng chỉ nghe Tiểu Sơn Tử nói chút chuyện bát quái mà thôi.
...
Tẩm điện của công chúa.
Công chúa Vân Lan chỉ mặc một chiếc áo lót, thần sắc khó coi ngồi ở trên giường.
Trong điện chỉ có một cung nhân hầu hạ.
"Công chúa điện hạ, ngài ăn một chút gì đi." Cung nhân khuyên.
Công chúa Vân Lan túm lấy gối đầu trên giường đập tới.
Chén canh cung nhân đang bưng trong tay rơi xuống đất, bừa bộn khắp nơi.
"Cút ra ngoài!!"
"Điện hạ, thân thể ngài quan trọng." Cung nhân cả gan nói: "Nếu ngài cứ không ăn không uống như vậy, thân thể sẽ không chống đỡ nổi mất."
"Bản công chúa bảo ngươi cút ra ngoài!" Công chúa Vân Lan gầm thét: "Nghe không hiểu tiếng người à? Cút đi! Cút!!"
Cung nhân hơi chần chờ, rồi hành lễ, lui ra khỏi phòng.
Vừa đi đến cửa, công chúa Vân Lan gọi nàng ta lại.
"Điện hạ?"
Vông chúa Vân Lan có chút hoảng loạn lôi kéo nàng ta: "Chuyện này không có ai biết chứ?"
Cung nhân đáp: "Điện hạ yên tâm, bệ hạ đã xử lý sạch sẽ rồi."
Công chúa Vân Lan buông cung nhân ra, ngã về trên giường.
Cho tới bây giờ công chúa Vân Lan cũng không biết, rốt cuộc chuyện này phát sinh thế nào.
Khi nàng ta tỉnh lại liền phát hiện mình cùng người...
Hơn nữa còn bị người ta phát hiện, rồi ầm ĩ đến chỗ hoàng đế Tấn quốc.
Rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì?
Là ai thần thông quảng đại đến mức, có thể đưa một nam nhân vào trong tẩm điện của nàng ta?
Công chúa Vân Lan cố gắng nghĩ lại.
Chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, làm cách nào cũng không thể nghĩ đến điểm mấu chốt.
Sự trong sạch của mình mất đi một cách không rõ ràng như vậy...
...
"Điện hạ!"
Trần Phi đẩy cửa đi vào, rống giận ngập trời đi đến trước thư án, rút bút lông trong tay nam tử ra, đập bộp lên bàn.
"Ngài xuống tay với công chúa Vân Lan làm gì?"
"Ai, Trần Phi, ngươi xem ngươi hủy mất một bức tranh của ta rồi này." Nam tử tiếc hận thở dài.
"Điện hạ!"
Nam tử buông tay áo đang xắn lên xuống, rút quạt xếp trên thư án ra, mở ra quạt quạt: "Vân Lan nói năng lỗ mãng, nhục nhã mẫu phi ta, ta giáo huấn nàng một chút, làm sao?"
Trước khi vụ án phát sinh, hắn phụng mệnh tiến cung.
Cùng Vân Lan oan gia ngõ hẹp.
Hắn và vị muội muội này cũng không có giao tình gì.
Nhưng vị muội muội này dường như rất không thích hắn, ngăn đón hắn nói này nói kia.
Như thế cũng coi như xong.
Hắn rộng lượng, không tính toán với nàng ta.
Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không nên đề cập đến mẫu phi của hắn, hơn nữa còn nói năng lỗ mãng.
Trần Phi cũng biết Tiêu phi là cấm kỵ của hắn.
Nhưng mà...
"Điện hạ, ngài làm vậy mà gọi là giáo huấn sao?"
Đó là chỉnh chết công chúa Vân Lan thì có.
Đây không phải trọng điểm.
Công chúa Vân Lan là bảo bối mà bệ hạ sủng ái, động đến nàng ta không thể nghi ngờ chính là đang tự tìm phiền phức cho mình.
"Ồ, không phải à?" Nam tử cười: "Nhưng ta vui nha."
"Điện hạ, ngài có biết, nếu như bệ hạ tra ra được, thì hết thảy những chuyện chúng ta làm sẽ thất bại trong gang tấc không?"
Nam tử đong đưa cây quạt: "Ta có chừng mực, ngươi không cần khẩn trương như vậy."
Trần Phi: "..."
Ngài có chừng mực chỗ quỷ nào hả!!
Chào hỏi cũng không chào một câu, mà đã gây ra chuyện này rồi.
Nếu không phải hắn phát hiện kịp thời, xử lý tốt những chuyện phía sau, thì không chừng lúc này bệ hạ đã tới bắt người rồi!
"Điện hạ, ngài không được làm ẩu nữa."
"Ừ ừ, được rồi." Nam tử cười đáp ứng: "Ngươi đừng càm ràm ràm, sao ngày càng giống mẹ già thế không biết, ném hết những bức họa này ra đi."
Trần • mẹ già • Phi: "Điện hạ, không phải ngài nói muốn học sao?"
"Không muốn học nữa."
"..."
Hôm qua làm vườn, hôm nay học vẽ, sáng mai làm gì?
Điện hạ không thể yêu thích cái gì đó lâu dài một chút được hả?
Giày vò bọn họ vui lắm sao!!