Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Điện hạ ta không có." Tô Cực lập tức thanh minh cho mình.
"Anh không muốn uống máu của tôi, thì chạy đến phòng tôi làm gì?" Tô Lê rụt rè cáo trạng.
Tô Cực: "..."
Hắn chính là đến xem!!
"Trước đó tôi còn trông thấy anh... Trông thấy anh..." Tô Lê run lẩy bẩy: "Chắc chắn là anh muốn cắn tôi! Tôi tình nguyện cho điện hạ cắn, cũng không cho anh cắn!!"
Tô Cực: "..."
Sơ Tranh: "..."
Ta chỉ đi ngang qua.
Liên quan quái gì đến ta!
Ta cũng không muốn cắn ngươi!
Sơ Tranh nhìn Tô Cực một chút: "Ngươi đừng vào phòng cô ấy nữa."
Tô Lê lập tức đắc ý với Tô Cực.
"Vâng, điện hạ." Tô Cực cung kính đáp, sau đó hướng về phía Tô Lê lộ ra hai hàm răng trắng, cười xấu xa.
Không vào phòng thì không vào phòng.
Hắn còn có những biện pháp khác.
Tô Lê: "..."
Tô Lê nuốt một ngụm nước bọt, ôm chặt chăn mền, nhắm mắt theo đuôi đuổi theo Sơ Tranh.
Kiên quyết không lạc đàn!
Tô Cực là ma quỷ!
...
Hạ Từ và Carlo đang bị nhốt, Huyết tộc dưới tay Carlo muốn cứu bọn họ ra ngoài, nhưng Bruno trông coi đến kín mít không chút kẽ hở.
Căn bản không cứu được bọn họ.
Không chỉ như thế, người của Carlo ở bên ngoài, còn không ngừng bị Bruno chèn ép.
Không biết bị nhốt bao nhiêu ngày.
Chờ Hạ Từ tỉnh lại lần nữa, thì phát hiện mình đang nằm trên bờ cát.
Carlo ở ngay cách đó không xa.
Hạ Từ lắc lắc đầu có chút đau đớn, dùng cả tay chân bò đến bên người Carlo.
"Đại nhân, đại nhân, ngài không sao chứ?"
Hạ Từ lay Carlo tỉnh lại.
"Đây là nơi nào?"
Hạ Từ nhìn xung quanh một chút, cũng không rõ ràng lắm: "Không biết, lúc em tỉnh lại thì đã ở chỗ này."
Mây đen trên đỉnh đầu đột nhiên tản ra, ánh nắng xuyên qua mây đen, rơi xuống bờ cát.
Hạ Từ giật mình, vội vàng đỡ Carlo đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngã tìm chỗ thoáng mát.
Hạ Từ và Carlo dùng hơn nửa ngày, mới biết được lúc này bọn họ đang ở trên đảo Tử Vong.
Sao bọn họ lại đi lên được.
Ai đưa bọn họ đến đây.
Hoàn toàn không có đầu mối.
Carlo còn phát hiện mình không cách nào sử dụng được lực lượng.
"Đi vào bên trong nhìn xem."
Hạ Từ đỡ Carlo đi vào chỗ sâu.
Sạt sạt sạt...
Trong bụi cỏ có âm thanh.
Hạ Từ và Carlo đồng thời dừng lại.
"Ai?" Ánh mắt sắc bén của Carlo quét về phía bụi cỏ.
Một con Huyết tộc chậm rãi xuất hiện.
Trông thấy Huyết tộc, Carlo ngược lại thở phào: "Ta là thân vương Carlo, các ngươi..."
Carlo còn chưa nói hết rồi, con Huyết tộc kia bỗng nhiên nhào về phía Carlo.
Một con Huyết tộc...
Hai con Huyết tộc...
Huyết tộc trong rừng càng ngày càng nhiều, bọn chúng công kích Carlo và Hạ Từ, nhưng cũng chẳng muốn lấy mạng bọn họ.
Carlo và Hạ Từ chật vật chạy trốn, vất vả lắm mới né tránh được những Huyết tộc đó.
Hạ Từ che lấy cánh tay bị Huyết tộc cào bị thương: "Đại nhân, việc này nhất định có liên quan tới Sơ Tranh."
Đảo Tử Vong.
Huyết tộc.
Hết thảy những thứ này đều giống y như đúc so với chuyện lúc trước cô ta an bài.
Đến ngay cả chuyện Carlo không cách nào sử dụng được sức mạnh, cũng giống như lúc ban đầu bọn họ đối phó với cô.
Có thể thần không biết quỷ không hay, đưa bọn họ tới nơi này, chỉ có nữ vương điện hạ mới làm ra được.
Thần sắc Carlo âm trầm.
"Đại nhân, chúng ta có thể rời khỏi nơi này không?" Hạ Từ có chút lo lắng, toàn bộ hi vọng đều ký thác lên người Carlo.
"Bên ngoài đảo Tử Vong đều là cá mập, lực lượng của ta không thể sử dụng được, không có cách nào rời đi."
Sắc mặt Hạ Từ tái nhợt.
"Đại nhân..."
"Vội cái gì." Carlo hừ lạnh: "Trời không tuyệt đường sống của con người."
Hạ Từ lập tức không dám lên tiếng.
Carlo liếc cô ta một cái, vết máu trên cánh tay, khiến cho ánh mắt Carlo trở nên ám trầm.
Y kéo Hạ Từ qua, đẩy tóc nơi cổ cô ta ra, cắn một cái xuống.
...
Ở trên đảo đồ ăn khan hiếm, còn có Huyết tộc tùy thời mà động.
Hạ Từ tìm được trên vách núi một chút đồ ăn, miễn cưỡng có thể nhét đầy bao tử.
Hạ Từ bị Carlo hút máu hai lần, không được bổ sung dinh dưỡng tốt, nên sắc mặt cực kém.
Hai người tựa như chó nhà có tang, bị Huyết tộc đuổi đến không còn chỗ tránh né.
"Sơ Tranh!"
Carlo nện một quyền lên tảng đá.
"Đại nhân..." Hạ Từ kêu một tiếng: "Có phải chúng ta không thể rời khỏi nơi này không?"
"Một cái đảo Tử Vong, cũng có thể ngăn cản được ta sao?" Bọn họ mất tích lâu như vậy, sao Huyết tộc không hề có chút phản ứng nào?!
Carlo không tin Sơ Tranh có thể làm cho đám người kia đồng ý, ném bọn họ tới đảo Tử Vong.
Carlo không tìm được biện pháp rời đi, liền có ý đồ thu phục Huyết tộc trên đảo Tử Vong.
Nhưng mà Huyết tộc trên đảo Tử Vong, ai cũng mặc xác y.
Trạng thái thân thể của Hạ Từ càng ngày càng kém, Carlo không uống được nhiều máu, liền lộ ra phá lệ táo bạo.
Ngay cả ngủ say y cũng không làm được.
Luôn có Huyết tộc tới tìm y, chơi đùa đến mức y không thể không đổi chỗ.
"Đại nhân..."
Carlo túm lấy Hạ Từ, lộ ra răng nanh sắc bén.
Hạ Từ giãy dụa, trên mặt gầy đi trông thấy, nhìn qua có chút dữ tợn.
Hạ Từ cầu khẩn: "Đại nhân, nếu tiếp tục như vậy em sẽ chết."
"Không phải em nói, đi theo ta không hối hận sao?" Carlo bóp lấy cổ Hạ Từ: "Em nguyện ý vì ta mà nỗ lực hết thảy, đây không phải là lời em từng nói với ta sao?"
"Đại nhân, không cần..." Hạ Từ hoảng sợ.
Carlo vẫn cắn lên cổ cô ta.
Carlo hút hai ngụm, hương vị không tốt, huyết dịch cũng không nhiều.
Y táo bạo đẩy Hạ Từ ra, đạp loạn lên đống đồ vật bên cạnh một trận.
Y muốn giết Sơ Tranh!
Giết cô!!
Y là thân vương, sao cô có thể làm vậy với mình!!
Thân thể Hạ Từ suy yếu, thấy Carlo không chú ý tới mình, lập tức chuyển đi sang bên cạnh.
Bây giờ Hạ Từ thật sự hối hận rồi.
Vì sao cô ta lại đi đến con đường này...
Đúng.
Là lần kia mình thử dò hỏi cô, có nguyện ý chuyển đổi mình thành Huyết tộc không.
Thế nhưng cô ấy nói: Hạ Từ ngươi là nhân loại nha.
Cô ấy còn dùng ánh mắt như thể muốn nói "ta chỉ muốn tốt cho ngươi", nói với cô ta, cô ta là nhân loại.
Đúng vậy!
Cô ta là nhân loại.
Nếu như không phải Huyết tộc bắt cô ta đến, thì tại sao cô ta lại ở chỗ này?
Cô ta nhìn thấy một con đường khác, thế nhưng cô ấy lại nói với mình, cô ta là nhân loại.
Nhân loại thì tính là gì?
Sinh mệnh của nhân loại ngắn ngủi cỡ nào?
Cô ta muốn giống như Huyết tộc, có được sinh mệnh vĩnh hằng.
Thế nhưng vì sao...
Vì sao lại biến thành thế này?
"Hạ Từ, ngươi cũng muốn vứt bỏ ta sao?"
Đỉnh đầu Hạ Từ đột nhiên tối sầm lại.
Gương mặt âm trầm của Carlo xuất hiện trong tầm mắt cô ta.
"Đại nhân... em không có..." Hạ Từ theo bản năng lắc đầu.
Lúc này cảm giác Carlo đem đến cho cô ta rất đáng sợ.
"Vậy em muốn đi đâu?" Carlo ôm lấy cô ta, ánh mắt y bỗng nhiên dịu dàng xuống: "Không nên chạy loạn, nơi này rất nguy hiểm."
Hạ Từ hoảng sợ nhìn Carlo.
Không dám phản kháng.
Năm đó Hạ Từ nghe xong câu nói kia liền kiếm cớ rời đi, không biết phía sau còn có một câu —— nhân loại chuyển đổi thành Huyết tộc, xác suất thành công chỉ có một phần một trăm ngàn.
Trong một trăm ngàn người, có một người có thể chuyển đổi thành công.
Huyết tộc cho rằng nhân loại là sinh vật cấp thấp, không xứng được bọn họ chuyển đổi.
Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là bởi vì xác suất chuyển đổi thành công quá thấp.
Bằng không thì lấy dã tâm của Huyết tộc, đã sớm để Huyết tộc chuyển đổi nhân loại thành Huyết tộc, thống nhất thế giới của nhân loại.
Dù sao Huyết tộc cấp thấp trong Huyết tộc cũng không ít, kỳ thật Huyết tộc cũng không để ý lắm, nhiều thêm một chút Huyết tộc cấp thấp cũng chẳng sao.
Đáng tiếc Hạ Từ vĩnh viễn sẽ không biết.