Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Không phải." Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ, phủ nhận đến khí định thần nhàn.
Cứ xem như ta làm thì ngươi có thể làm gì ta?
Đánh ta à!
Cho ngươi châm chọc khiêu khích ta này!
"Sở Ứng Ngữ!" Quách Chấn gầm thét: "Nơi này ngoại trừ ngươi, còn có thể là ai?"
Sơ Tranh giơ tay chỉ về hướng gã.
Quách Chấn theo bản năng nhìn về phía sau, kết quả phát hiện đằng sau không có ai, người cô chỉ chính là mình.
Công chúa Hạ quốc tận mắt nhìn thấy Quách Chấn vừa đụng phải Mộc Ảnh Thú, thì Mộc Ảnh Thú liền tan thành tro bụi, trong thời gian đó, đến cả góc áo Sơ Tranh cũng không động.
Mặt mũi công chúa Hạ quốc tràn đầy phẫn nộ: "Quách Chấn, ta thật sự nhìn lầm ngươi!"
Công chúa Hạ quốc khóc chạy đi.
Quách Chấn muốn tìm Sơ Tranh lý luận, nhưng lại sợ công chúa Hạ quốc xảy ra chuyện, chỉ có thể buông lời: "Sở Ứng Ngữ, ngươi chờ đó cho ta!"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
Chờ làm gì, đánh ta à!
Ngươi đánh không thắng ta nha!
Yếu gà!
Ba người một trước một sau rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, thân thể Sơ Tranh dựa ra phía sau một chút, mất máu quá nhiều, làm cho cô có chút mê muội.
Cho dù phần mềm có lợi hại đến mấy, nhưng phần cứng không được, thì cũng là không tốt.
...
Sơ Tranh đi ra khỏi cái thông đạo này, ở điểm cuối cùng phát hiện một cái mật thất, nhưng không còn lối đi nào khác.
Cái lối đi này dường như đang biến hóa, cô theo chân bọn Quách Chấn đi, nhưng một đường đi ngang, lại không phát hiện được tung tích của bọn Quách Chấn.
Không tìm được lối ra, Sơ Tranh chỉ có thể vào mật thất.
Trong mật thất có rất nhiều thứ, Sơ Tranh thô sơ giản lược nhìn một chút, hoàn toàn không có ý định lấy.
Tạ Xu dựa vào bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực: "Không phải điện hạ muốn tìm những thứ này sao, sao lại từ bỏ?"
Lúc này sắc mặt nữ tử có chút tái nhợt, nhưng cô vẫn kiên trì đi về phía trước, cũng lộ ra chút thần sắc thống khổ nào.
Tạ Xu không biết tình hình hiện tại của cô thế nào, nên cũng không dám chạy.
Sợ mình không chạy được, mà ngược lại còn chọc giận đến cô.
Chủ yếu nhất là dựa vào một mình hắn thì không ra ngoài được.
"Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
"Không phải trước kia điện hạ rất thích nghe ta nói sao, bây giờ ta nói cho điện hạ nghe nha."
"Câm miệng."
Ánh mắt Tạ Xu tối xuống: "Điện hạ không thích ta nữa à?"
"Tạ Xu."
Sơ Tranh bỗng nhiên gọi hắn.
"Điện hạ." Tạ Xu cười đáp: "Sao thế?"
Nụ cười kia mang theo vẻ mê hoặc, chỉ liếc mắt một cái là có thể trầm luân.
Nếu như không phải nụ cười của hắn không đạt tới đáy mắt, thì có lẽ sẽ làm Sơ Tranh cảm thấy, hắn đang cười thật tâm.
Giữa hai đầu lông mày Sơ Tranh đều là lãnh ý: "Đừng nhúc nhích."
"Điện hạ lại muốn làm gì?" Tạ Xu nghiêng người xuống: "Đây đúng là chỗ tốt, nhưng mà điện hạ..."
"Ta bảo ngươi đừng nhúc nhích." Giọng nói của Sơ Tranh lạnh như băng, mang theo vẻ cảnh cáo.
Có lẽ Tạ Xu bị sự nghiêm túc của Sơ Tranh làm cho kinh ngạc, nên thành thật không dám cử động, hắn ngưng mắt nhìn về phía đôi mắt Sơ Tranh, có thể nhìn thấy rõ phía sau hắn, đầu của một con đại xà màu đen, có thể tùy thời hành động.
Thân thể của đại xà còn lớn hơn thùng nước cả một vòng, nó chỉ lộ ra nửa thân thể, còn phía sau ẩn vào trong bóng đêm, hoàn toàn thấy không rõ rốt cuộc nó dài bao nhiêu.
Hô hấp của Tạ Xu hơi dồn dập.
Cái lưỡi rắn màu hồng của đại xà phun ra, âm thanh tê tê vang lên trong mật thất trống vắng, bồi hồi không ngừng.
Đại xà đột nhiên lao xuống, há cái miệng như chậu máu ra, muốn trực tiếp cắn cổ đứt Tạ Xu.
Thân thể căng cứng của Tạ Xu bỗng nhiên nhào về phía trước.
Ầm ——
Đại xà bay ra ngoài, đụng vào đồ vật trong mật thất, ào ào loạn xạ một trận.
Tạ Xu nhào vào trong ngực Sơ Tranh, ép cô lên cái bàn lên cạnh.
"Tê tê tê..."
Âm thanh mang theo sự tức giận của đại xà truyền đến trong tai Tạ Xu, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Đại xà từ bên kia giùng giằng, uốn éo người, xông về phía bọn họ.
Trước mắt Tạ Xu khẽ lay động, ngân quang bay lượn mà qua, đại xà đụng tới, giống như đụng phải thứ gì đó, toàn bộ thân rắn đều cong lên.
Ngân quang đan xen thành hình lưới va chạm với đại xà kia, như ẩn như hiện trong không khí.
Lưới lớn đổ xuống, bao trùm thân thể đại xà.
Sau đó Tạ Xu không còn nhìn thấy tấm lưới màu bạc nữa, chỉ nhìn thấy thân ảnh đại xà dần dần biến mất.
Giống như bị người ta ấn xuống nút quay chậm, thân thể đại xà chậm rãi hóa thành bột phấn, từng chút từng chút biến mất.
Cái hoàn cảnh này từng xuất hiện trên người Mộc Ảnh Thú cách đây không lâu.
Lúc ấy Tạ Xu cũng không cảm thấy là do cô làm, dù sao thì cô quả thực không làm gì cả.
Nhưng bây giờ...
"Tránh ra." Sơ Tranh lên tiếng.
Tạ Xu nhấp môi dưới, đứng dậy đi sang bên cạnh.
Sơ Tranh chống lên cái bàn đứng dậy, vết máu trên bờ vai lại thấm ra ngoài, toàn bộ tay áo đều sắp thành màu đỏ.
"Vừa rồi là huyền khí của ngươi sao?" Sao hắn không biết trên người cô còn có huyền khí lợi hại như vậy nhỉ.
Sơ Tranh dùng một tay nắm lấy bả vai.
Huyền khí? Huyền khí là thứ gì?
Một hồi lâu Sơ Tranh mới nhớ tới, vũ khí mà nhóm Huyền Sư của thế giới này sử dụng, được xưng là huyền khí.
Đương nhiên lợi hại hơn còn có Thánh khí và Thần khí.
Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng: "Mắc mớ gì tới ngươi."
"Đúng là chuyện không liên quan đến ta." Tạ Xu cười lạnh một tiếng.
Đại xà xuất hiện một cách đột ngột, Tạ Xu đi đến nơi đại xà vừa xuất hiện, ngửa đầu nhìn lên, nhưng không phát hiện được lối ra.
Có lẽ phía trên có cơ quan gì đó, bị con đại xà này mở ra?
Hay là nói con đại xà này vẫn luôn ở đây?
Huyền thú đều có trí tuệ, không thể coi chúng như những loại thú bình thường được.
Tạ Xu nhìn về phía sau một chút.
Nữ tử dựa vào bệ đá, hơi cúi đầu, chỉ lộ ra đường cong lạnh lẽo cứng rắn nơi sườn mặt.
Tạ Xu có chút bất đắc dĩ đi đến: "Để ta xem thương thế của ngươi."
"Giết chết ta à." Tên yếu gà này không có lòng tốt.
"Điện hạ, ngươi cảm thấy nếu không có ngươi, thì ta có thể sống mà rời khỏi nơi này được sao?" Tạ Xu không che giấu ác ý của mình chút nào: "Điện hạ yên tâm, ta càng muốn sống hơn."
Sơ Tranh ngước mắt, đối diện với ánh mắt Tạ Xu.
Cô kéo vạt áo bên vết thương xuống, lộ ra bả vai.
Tạ Xu lập tức dời ánh mắt đi.
Cô nói kéo là kéo.
Tạ Xu hơi hít sâu một hơi, lúc này mới quay đầu xem.
Vết thương ở trên bả vai, xung quanh miệng vết thương có vết máu khô lại, ngưng kết thành từng khối màu đen sẫm, nhưng miệng vết thương vẫn đang không ngừng rướm máu.
Vết máu không phải màu đỏ như bình thường, mà là màu đỏ sẫm.
"Ngươi trúng độc." Tạ Xu nói.
"Ồ." Sơ Tranh không thèm để ý kéo lại.
Tạ Xu: "..."
...
Tạ Xu ngồi xếp bằng bên cạnh, cẩn thận xử lý vết thương cho Sơ Tranh.
"Ngươi không đau sao?"
"Ngươi đừng có dùng lực thì ta sẽ không đau."
Tạ Xu nhìn nữ tử một chút, thần sắc cô bình thản, ánh mắt rơi ở hư không, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu hiệu đau đớn nào.
Người này...
Quả thực không giống Sở Ứng Ngữ.
Nhưng sao có thể chứ...
Trên thế giới này làm gì có người giống nhau như đúc.
Sở Ứng Ngữ vì muốn hấp dẫn hắn, mà làm ra không ít chuyện hoang đường, chẳng lẽ đây chỉ là thủ đoạn của nàng mà thôi.
Tạ Xu đè xuống nghi hoặc dưới đáy lòng: "Độc đã tiến vào thân thể ngươi, ta không biết đó là độc gì, cho dù biết, cũng không có cái gì có thể giải độc được."
"Ồ." Sớm biết thế đã ngồi im chờ người đến cứu rồi.
Tạ Xu liếc nhìn cô một cái: "Điện hạ, ngươi nghe rõ ý của ta không?"
Sơ Tranh ngước mắt, thật lòng hỏi: "Cái gì."
Tạ Xu: "Ý của ta là, ngươi có thể không rời khỏi nơi này được."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ồ."
Cho nên nên chờ ở nơi đó để người ta tới cứu.
Nếu không thì kéo ngược lại một chút...