Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nữ sinh nhảy xuống từ sân thượng cao như vậy, mà vẫn có thể sống sót như một kỳ tích, làm kinh động đến giới truyền thông.
Trải qua các tờ báo đưa tin, tình trạng nữ sinh bị ức hiếp ở trường học cũng bị tuôn ra.
Cha mẹ của nữ sinh kia cũng không giống cha mẹ nguyên chủ, nghe nói đến việc này, lập tức báo cảnh sát, còn lợi dụng truyền thông làm lớn chuyện này.
Đám người Dư Duyệt bị mang đi tra hỏi.
【...】 Tiểu tỷ tỷ đi một nước cờ hay nha! Đã nói sao mà cô bỗng nhiên lại hảo tâm như vậy, muốn cứu người...
Tiểu tỷ tỷ quả nhiên vẫn là tiểu tỷ tỷ.
Mặc dù Dư Duyệt bị mang đi, nhưng cuối cùng tiểu tùy tùng của cô ta lại trở thành thủ phạm chính, cho dù có người làm chứng, nhưng tiểu tùy tùng một mực chắc chắn rằng mình là thủ phạm chính.
Hơn nữa Dư Duyệt xác thực cũng không động thủ, người động thủ đều là tiểu tùy tùng.
Dư Duyệt chỉ bị giáo dục một phen, sau đó liền được thả ra.
Nhưng bởi vì việc này, nên Tần Phong triệt để chia tay với Dư Duyệt.
Tần Phong người này hoa tâm, lại còn sĩ diện.
Dư Duyệt đối xử ngoan độc như vậy với người đã từng kết giao với hắn, nếu Tần Phong còn tiếp tục kết giao với cô ta, vậy còn không phải bị người ta châm chọc à.
Cho nên Tần Phong vô cùng thông minh đưa ra lời đề nghị chia tay, và cũng nhanh chóng tìm bạn gái mới.
Dư Duyệt náo loạn một trận, sau đó liền an phận xuống.
Những ngày này trạng thái tinh thần của Dư Duyệt không được tốt lắm, nên thời gian ở trường học lại nhiều lên.
Nhưng mà người ta học thần vẫn chính là học thần, chuyện lớn như vậy, mà vẫn không ảnh hưởng đến thành tích học thần.
Y nguyên đứng đầu bảng.
Người trong trường học bội phục sát đất.
"Cuối tuần lại có bài thi đấy."
"Không phải chứ, sao tớ có cảm giác bài thi lần trước trôi qua chưa được bao lâu mà..."
"Tớ vừa nghe cô Chu nói với chủ nhiệm giáo dục."
"Kiểm tra, kiểm tra, động một chút là kiểm tra, tớ muốn điên rồi đây, ngày nào cũng kiểm tra, trừ kiểm tra ra thì vẫn là kiểm tra."
Chuyện kiểm tra đến khi lên lớp đã được cô Chu xác minh.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn về phía Dư Duyệt bên kia.
...
Ngày thi, Sơ Tranh vẫn thi cùng một phòng với Dư Duyệt như cũ.
Lúc đầu Dư Duyệt vẫn làm rất thuận lợi, nhưng làm đến phía sau, có lẽ phát hiện ra điểm không hợp lý, nên quay lại mặt trước xem đề.
Chờ thành tích của kỳ thi được công bố, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Hạng của Dư Duyệt trượt thảm thiết, thảm đến có chút không nỡ nhìn.
Từ khi bắt đầu lên cao trung, Dư Duyệt luôn duy trì thành tích tốt, chưa bao giờ thi được kết quả kém thế này.
Nếu như là bị ảnh hưởng vì chuyện lần trước, vậy đợt thi lần trước, kết quả cô ta phải thật sự kém mới đúng.
Bây giờ cũng đã qua một tháng, cung phản xạ của cô ta không khỏi quá dài.
Không phải thành tích của Dư Duyệt đi xuống.
Mà là gian lận.
Mặc dù không biết tại sao lần nào cô ta cũng lấy được đáp án.
Nhưng đề thi lần này, vào một ngày trước kỳ thi, Sơ Tranh cùng chủ nhiệm giáo dục hữu hảo nói chuyện một chút, để ông ta thương lượng đổi đề thi với trường học kế bên.
Thế nên đáp án của Dư Duyệt tất nhiên sẽ không thích hợp.
"Sao Dư Duyệt lại thi kém như vậy nhỉ?"
"Gần đây nhìn cô ta cứ âm u, không phải còn bị chuyện lúc trước làm ảnh hưởng đến đấy chứ?"
"Chuyện đó đã trôi qua bao lâu rồi..."
"Đúng thế, lần này thi cũng quá kém rồi."
Dư Duyệt nằm sấp trên bàn, bên tai quanh quẩn tiếng thảo luận của các bạn học.
Cô ta đập bàn một cái, gầm thét: "Ồn ào cái gì?"
Bạn học lập tức im miệng.
"Tức giận cái gì chứ." Cũng có bạn học bất mãn.
Dư Duyệt trừng mắt nhìn bạn học đang nói chuyện kia, vừa định phát tác, thì bên ngoài có người gọi, nói là cô Chu tìm cô ta.
Từ khi kỳ thi kết thúc đến lúc công bố thành tích, Dư Duyệt vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Bây giờ cô Chu lại tìm mình, đáy lòng Dư Duyệt bắt đầu thấp thỏm không yên.
Không có thời gian tính sổ với bạn học gì đó nữa, bóp cánh tay, đi ra khỏi phòng học.
"Anh nói em nghe này tiểu học muội, lần này anh thi không tệ, Phỉ Phỉ cũng nói anh có tiến bộ rất lớn đó!"
Trên hành lang, Sơ Tranh và Chúc Tử An đứng ở một góc nói chuyện.
Dư Duyệt vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy mấy người kia, đôi mắt lập tức tối sầm lại, vẻ oán độc dần dần dày đặc.
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung đón ánh mắt của Dư Duyệt nhìn sang, đang muốn hỏi cô ta một chút, nhìn cô có phải là muốn uống trà sữa không, Dư Duyệt lại dời mắt, đi về phía văn phòng.
Hết hai tiết đầu Dư Duyệt vẫn chưa trở về.
Sau khi trở về thì trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi.
Các bạn học nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì, chờ Dư Duyệt rời khỏi phòng học, mới có bạn học đi nghe ngóng.
"Bị đuổi rồi..."
"Chắc không đâu, không phải nghe nói cô ta là con gái của hiệu trưởng nữ à?"
"Không có đâu, mặc dù hiệu trưởng họ Dư, nhưng chưa từng nghe qua thầy ấy có con gái mà."
"Dư Duyệt cũng chưa từng nói như vậy, không biết tin này từ đâu đồn ra."
Dư Duyệt quả thực không phải là con gái của hiệu trưởng, nhưng cũng có quan hệ thân thích với hiệu trưởng.
Hơn nữa Dư Duyệt còn ở trong nhà hiệu trưởng.
Thành tích của Dư Duyệt cho đến nay đều là từ gian lận mà có được, cho dù hiệu trưởng có muốn bao che cho cô ta, thì lần này cũng không bao che nổi.
Hơn nữa hiệu trưởng cũng sẽ không vì Dư Duyệt mà từ bỏ tiền đồ của mình.
Dù sao cũng không phải con gái của mình.
Đương nhiên việc này không được công khai ra, tất cả mọi người vẫn đang suy đoán nguyên nhân Dư Duyệt rời khỏi trường.
Kỳ thật Dư Duyệt chỉ là có một lần dưới cơ duyên xảo hợp, lấy được một phần đáp án, nhưng lần kiểm tra kia lại làm cô ta trở thành tiêu điểm, được người người hâm mộ.
Dư Duyệt muốn hưởng thụ cảm giác như vậy, nên mới có thể liên tiếp gian lận.
Những bài kiểm tra nhỏ, chỉ cần cô ta không có đáp án, thì sẽ trực tiếp không tham gia.
Dù sao thành tích của cô ta vẫn còn đó, giáo viên sẽ không làm khó nhiều.
Đáp án của các bài thi lớn, cô ta đều có thể lấy được từ sớm, như vậy liền có thể cam đoan địa vị của cô ta ở trường học.
Về phần thi đại học, Dư Duyệt đại khái còn chưa nghĩ tới.
Nhưng cũng không nghĩ tới tình huống đổi đề thi như bây giờ.
"Chị Duyệt, em nghe được, là chủ nhiệm giáo dụ nói muốn đổi, chủ nhiệm giáo dục và trường học kế bên nói lỡ miệng, là do một học sinh đề nghị đổi."
Ánh mắt Dư Duyệt lập tức trở nên lăng lệ: "Ai?"
Cô ta biết chuyện này hướng đến mình.
Nếu không thì tại sao tự nhiên lại đổi bài thi?
Còn vừa lúc nhắm vào mình!
"Em không rõ."
"Điều tra rõ ràng chuyện này cho tao, tao muốn biết là ai hại tao."
"... Dạ."
...
Giờ tự học buổi tối của lớp 12 kết thúc rất muộn, khi Sơ Tranh và Kỷ Thành trở về, thì cơ bản không thấy người nào trên đường nữa.
Kỷ Thành liền yên tâm lớn mật nắm tay cô.
"Hôm nay Chúc Tử An lại tìm em nói chuyện gì vậy?" Giọng nói của Kỷ Thành có chút bất mãn.
Chúc Tử An cũng không phải không có cô vợ nhỏ, vì sao ngày nào cũng chạy đến tìm bảo bối nhà hắn chứ.
"Không nói gì hết."
"Em và hắn có bí mật, không muốn nói cho anh biết?"
"Không có bí mật."
Khi cô nói chuyện với Chúc Tử An, không phải hắn luôn ở bên cạnh nghe sao?
Bí mật ở đâu ra?
Đừng có mà cố tình gây sự được không?!
"Em đừng đi gần hắn như vậy, anh không vui."
"Vì sao."
"Ghen." Kỷ Thành rất thẳng thắn.
Sơ Tranh liếc mắt, trên mặt thiếu niên mang theo một chút bất mãn, giống như một cậu bạn nhỏ muốn kẹo mà không được.
Sơ Tranh một tay đẩy hắn lên bức tường bên cạnh, trực tiếp hôn tới.
"Ưm..." Kỷ Thành đẩy cô: "Em làm gì thế, còn đang ở bên ngoài."
Mặc dù bây giờ không có ai, nhưng chưa biết chừng sẽ có người đi ngang qua thì sao?
"Anh sợ bị người khác nhìn thấy?"
"... Không tốt." Kỷ Thành nhỏ giọng thầm thì.
"Sao mà không tốt? Anh sợ cái gì?" Trong giọng nói của Sơ Tranh lộ ra chút nguy hiểm.
Cô hôn hắn sao lại không tốt rồi?
Thẻ người tốt có ý gì đây!
"Bảo bối..." Kỷ Thành ủy khuất kêu một tiếng: "Bị người trông thấy, sẽ bị người ta nói."
Kỷ Thành sợ bị người khác thấy, rồi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
Sơ Tranh rất không hiểu: "Em lại không làm gì anh."
Bị người ta trông thấy thì cứ trông thấy chứ sao.
"..." Em còn muốn làm gì với anh nữa!?
Có phải bảo bối nhà hắn đối với hành vi của mình có hiểu lầm gì rồi hay không!