Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Quản lý không dám đánh gãy chân Kỷ Thành, cho nên sau khi đưa hắn đến một căn phòng, lập tức khóa cứng lại rồi ra ngoài giữ cửa.
Thế này thì nhất định không chạy thoát được!
Kỷ Thành ngồi trên chiếc ghế trong phòng, Sơ Tranh tiến vào hắn cũng không ngẩng đầu.
Sơ Tranh cầm quần áo đặt bên cạnh hắn.
"Sơ Tranh." Thanh âm của hắn hơi âm trầm, giống như đang cật lực đè nén cái gì đó.
"Lần sau đừng vọng động như vậy." Sơ Tranh nói trước khi hắn lên tiếng: "Nếu như anh không có năng lực, để sau khi động thủ tất cả mọi người không dám trả thù anh, vậy thì anh đừng động thủ trước mặt người khác."
Kỷ Thành giống như mờ mịt nhìn về phía cô.
"Xúc động không thể giải quyết được vấn đề."
Sơ Tranh hơi xoay người, ngón tay thon dài trắng nõn cởi cúc áo sơ mi của hắn ra.
Kỷ Thành bắt được tay cô: "Em bảo anh nhẫn nhịn?"
"Em không bảo anh nhịn." Sơ Tranh kéo tay hắn xuống, tiếp tục cởi áo hắn.
Sơ Tranh cởi áo sơ mi của hắn ra, cầm quần áo sạch sẽ mặc vào cho hắn.
Nữ sinh hơi buông mắt, đường cong nơi sườn mặt trôi chảy lại sắc bén.
Động tác của cô không nhanh không chậm cài cúc áo cho hắn, đến khi cài xong nút cuối cùng, cô mới lên tiếng: "Đừng để bất luận kẻ nào nắm được nhược điểm của anh."
Sơ Tranh không thích chủ động gây chuyện.
Bởi vì phiền phức.
Nhưng cô cũng sẽ không bỏ qua cho người chọc giận mình.
Hơn nữa đại đa số thời điểm, cô sẽ làm cho người ta có khổ mà không thể nói, biết là cô làm đấy, nhưng lại không có chút chứng cứ nào.
"Vậy còn em?" Kỷ Thành không biết Sơ Tranh đã làm gì với bọn họ: "Kỷ Bác là người thừa kế của Kỷ gia, em để hắn nhớ kỹ em, hắn sẽ không bỏ qua cho em."
Sơ Tranh lấy điện thoại ra đưa cho hắn.
Kỷ Thành có chút mờ mịt ấn mở điện thoại, một lát sau sắc mặt quỷ dị tắt điện thoại đi.
"Không khống chế được người đó, thì hãy nắm nhược điểm của bọn họ trong tay." Sơ Tranh tiếp tục nói: "Hiểu chưa?"
Nửa ngày sau Kỷ Thành mới nói: "Hắn sẽ tìm người đối phó em."
Kỷ Bác người này...
Vô cùng thù dai.
"Đánh không thắng em."
Kỷ Thành: "..."
Kỷ Thành chưa từng thấy Sơ Tranh đánh nhau, đối với câu đánh không thắng cô này của Sơ Tranh, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì để tham khảo.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô cảm thấy cô như vậy thích hợp sao? 】 Sao nó cứ cảm thấy tiểu tỷ tỷ đang dạy thẻ người tốt hắc hóa nhỉ!
"Chỗ nào không thích hợp?"
【 Cô dạy thẻ người tốt cái quỷ gì thế? 】 Bảo cô đi ngăn cản hắn hắc hóa, chứ không phải làm hắn hắc hóa nhanh hơn đâu.
"Dạy hắn cách động thủ chu toàn một chút."
【... Ta thấy cô đang dạy hắn cách hắc hóa thì có! 】
"Hắc hóa không tốt sao? Mi xem hiện tại hắn yếu như gà vậy, ta đây cũng nhìn không được, sao có thể yếu thành như thế chứ?"
【 Tiểu tỷ tỷ xin hãy nhớ kỹ, chúng ta phải làm một người tốt! Làm một người tốt! 】
Sao ta lại không phải người tốt rồi? Ta cảm thấy ta rất tốt!
"Ta rất cố gắng!" Sơ Tranh hung lại.
【...】
"Cốc cốc... Sơ Tranh tiểu thư, có ít đồ, ngài có muốn xem một chút không?" Âm thanh của ông chủ từ bên ngoài vang lên.
Sơ Tranh xoa xoa đầu Kỷ Thành: "Thay quần đi, đừng chạy lung tung."
Sơ Tranh ra ngoài, ông chủ đang cầm một cái điện thoại, bộ dạng có chút thấp thỏm.
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài xem."
Trong điện thoại có rất nhiều video.
Hai cái video cuối cùng chắc là quay ở rạp phim.
Kỷ Thành bị người vây quanh, quần áo trên người bị người ta cố ý giật ra, thậm chí còn có người muốn động thủ cởi quần áo hắn.
Tiếng nam nữ cười cười nói nói phát ra từ trong điện thoai, vô cùng chói tai.
Cuối cùng hình ảnh lung lay mấy cái, rồi lâm vào bóng tối.
Có lẽ lúc ấy đã chọc giận Kỷ Thành.
Phía trước còn có thêm một đống video loạn thất bát tao, nhưng có mấy cái đều liên quan đến Kỷ Thành.
"Điện thoại này của ai?"
"Kỷ... Kỷ Bác." Ông chủ không dám gọi Kỷ thiếu nữa: "Trên đám mây còn một ít."
Sơ Tranh trầm mặc xem hết toàn bộ video một lần.
Kỷ Bác thân là phú nhị đại, thích cả mấy trò chơi kích thích, video loạn thất bát tao, ngắn nhất vài giây, dài nhất hơn một tiếng.
Sơ Tranh dừng lại ở một cái video quay vào một năm trước.
Video quay cảnh đua xe, nhưng trong video là cảnh Kỷ Bác đụng phải người ta, Kỷ Bác cưỡi xe gắn máy, bởi vì đụng vào người, nên xe cũng bị lật ra.
Ống kính vừa vặn nhắm ngay vào người bị đụng kia.
Nhưng video rất nhanh liền bị cắt đứt.
Có lẽ là Kỷ Bác đổi điện thoại di động, nhưng video tự động truyền lên lưu trữ lại trên đám mây, có thể Kỷ Bác đã quên mất.
Sơ Tranh bảo ông chủ đi tra xét một chút.
Không biết ông chủ có con đường từ đâu, mà thật sự tra xét được.
Người bị đâm xe kia tử vong tại chỗ.
Lúc ấy Kỷ Bác đã tròn mười sáu tuổi, đã đủ tuổi để chịu trách nhiệm hình sự, nhưng Kỷ Thành thì chưa, cho nên cái nồi này cuối cùng lại rơi lên đầu Kỷ Thành.
Mặc dù Kỷ Thành cõng nồi, nhưng Kỷ gia cũng không cho phép chuyện xấu như vậy công khai, nên sau đó dùng tiền để giải quyết hòa bình.
Sơ Tranh sao chép lại một bản, sau đó để ông chủ xóa hết những thứ có liên quan đến Kỷ Thành.
...
"Bạn học Kỷ Thành, lúc trước chúng tôi nghi ngờ em gian lận, là chúng tôi không điều tra rõ ràng, trách oan cho bạn học Kỷ Thành."
Kỷ Thành vừa vào phòng học liền bị gọi vào văn phòng.
Hắn còn cho là bọn họ muốn tiếp tục nói chuyện gian lận.
Không nghĩ tới lại nói lời xin lỗi hắn.
Kỷ Thành có chút khó hiểu rời khỏi văn phòng.
Tiết học thứ hai hắn mới nghe có người nói, là có người chủ động đến thú nhận, hắn bị hãm hại.
Kỷ Thành theo bản năng nhìn bạn cùng bàn của mình một chút.
Sơ Tranh chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Kỷ Thành nhìn cô, cô cũng không liếc mắt, chỉ lấy từ trong hộc bàn ra một hộp bánh ngọt đưa cho hắn.
Kỷ Thành: "..."
Không thể ngăn cản được sự dụ hoặc của đồ ngọt.
"Sơ Tranh..."
Sơ Tranh lại lấy ra một gói bánh quy cho hắn.
Đừng nói chuyện với ta!
Yên tĩnh chút không được sao?!
Ồn ào cái gì mà ồn ào!
Có lẽ Kỷ Thành nhìn ra được lúc này Sơ Tranh không muốn nói chuyện, nên định ra chơi rồi nói chuyện với cô.
...
Kỷ Thành cho rằng chẳng mấy chốc Kỷ Bác sẽ trả thù.
Nhưng để hắn ngoài ý muốn chính là, chẳng những Kỷ Bác không trả thù, mà đến cả chuyện tìm hắn gây phiền phức cũng không có.
Việc này khiến Kỷ Thành rất nghi ngờ, rốt cuộc Sơ Tranh đã làm gì Kỷ Bác.
Mà lại làm hắn ta yên tĩnh như vậy.
Toàn thân cô đều là bí mật.
Làm người ta thật muốn vạch trần ra xem một chút, nhưng lại không dám...
"Có thành tích thi giữa kỳ rồi!!" Trên hành lang có người chạy qua, sau đó xông vào phòng học: "Vừa rồi tớ thấy trên bàn làm việc của Chu xử có thành tích thi giữa kỳ rồi."
"Tớ xếp hạng mấy?"
"Tớ không nhìn thấy, tớ nào dám chọc đến Chu xử chứ!"
"Sao thành tích lần này lại ra nhanh thế nhỉ?"
"Không nhanh lắm, năm ngoái vừa thi xong hai ngày đã có đấy thôi."
"Xong rồi, tớ không dám nhìn thành tích."
Trong phòng học có người vui vẻ có người u sầu.
"Lần này chắc Dư Duyệt lại đứng hạng nhất."
"Chắc chắn rồi, tớ cũng muốn được như Dư Duyệt, ngày nào cũng trốn học mà còn có thể thi được hạng nhất."
"Tớ nghe nói Dư Duyệt đã học xong giáo trình của lớp 12 kìa..."
Dư Duyệt ngồi ở vị trí của mình chơi điện thoại, khóe miệng hơi giương lên mấy phần, nhìn như không thèm để ý, nhưng kì thực lại hết sức hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Vào lúc các bạn học thảo luận, thì tiếng chuông vào lớp vang lên, cô Chu giẫm lên tiếng chuông tiến vào phòng học.
Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại.
Cô Chu quét mắt nhìn khắp lớp một vòng, thấy cao nhân trốn học Dư Duyệt cũng ở đây, thì tâm trạng tốt hơn nhiều.
"Thành tích tổng thể lần này không tốt lắm." Cô Chu xụ mặt: "Không biết gần đây các em đang lo làm cái gì! Bây giờ các em cũng đã học lớp 11, sắp lên 12 đến nơi rồi, nhìn cái bộ dạng của các em bây giờ đi, có còn muốn thi đại học nữa không?"
Cô Chu nói một câu dài mà không hề thở dốc.
"Nhưng mà..." Giọng điệu của cô Chu hơi chuyển: "Lần này vẫn có mấy bạn thi rất tốt, top 3 toàn khối đều ở trong lớp chúng ta."