*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Trưởng thôn biết được có đứa trẻ mất tích, nhanh chóng tập hợp thôn dân đến cùng tìm người.
Khắp núi đều là tiếng kêu gọi.
Nhưng không có bất kỳ đáp lại gì.
Người của thôn Bạch Hà có thể tới đều tới, đã tìm khắp núi, nếu như quả thật chỉ là lạc đường, vậy thì đã sớm tìm được mới phải.
Nhưng mọi người tìm một vòng, cũng không tìm được người.
Nữ du khách đã không còn sức lực gì nữa, ngồi dưới đất, sụp đổ khóc lớn.
"Không có..."
"Không tìm được."
"Có phải bị gấu chó tha đi rồi không." Không biết là đứa trẻ nhỏ nhà ai đột nhiên tung ra một câu.
"Nói hươu nói vượn gì đấy!" Trưởng thôn quát lớn một tiếng, "Chỗ này làm gì có gấu chó."
"Nhưng bà nội cháu nói nếu cháu không nghe lời, thì sẽ cho gấu chó trên núi tha cháu đi." Đứa bé kia rất tủi thân.
Nữ du khách: "Chỗ này của các ông có gấu sao?"
Thôn trưởng: "Làm sao có thể, cô đừng nghe thằng nhóc này nói hươu nói vượn, chỗ này của chúng tôi đến động vật cỡ lớn cũng không có. Chỉ là lời người lớn nói để hù dọa trẻ con, tuyệt đối không có gấu, cô yên tâm, nhất định sẽ giúp cô tìm được con."
-
Sơ Tranh và Mông Trần trở về, đã có hơn phân nửa thôn dân tụ tập ở đây.
Bọn họ đã tìm một vòng, đang vây lại một chỗ thương lượng.
"Đây là đồ của con gái cô sao?" Sơ Tranh đưa cài tóc và một chiếc giày cho nữ du khách.
Nữ du khách trông thấy đồ vật, kích động gật đầu: "Đúng, đúng là của con gái tôi, cô tìm thấy con bé rồi sao?"
"Chưa." Sơ Tranh lắc đầu: "Có lẽ con bé ngã từ trên núi xuống, phía dưới là một con đường lớn, không biết có phải bị người qua đường nhặt về rồi không."
"Chỗ đó ở đâu? Cô dẫn tôi đi đi, dẫn tôi đi đi!!"
Đi từ dưới núi qua cũng không xa, đi vòng qua là được rồi.
Con đường này trải đá, thông sang thôn bên cạnh.
Sơ Tranh tìm được chiếc giày kia ở phía dưới, cài tóc thì phát hiện ở trên núi.
Lúc này trên đường không có gì cả, chỉ có bóng tối vô biên vô tận.
Lúc này cảnh sát cũng chạy tới, đồng thời phong tỏa núi điều tra, nhưng vùng nhỏ nên cảnh lực có hạn, vẫn phải phát động thôn dân.
Trừ phong tỏa ngọn núi để điều tra, thì còn dẫn người sang thôn bên cạnh hỏi.
-
Sau đó Sơ Tranh không tham gia vào nữa, dẫn Mông Trần về ngủ.
Ngày hôm sau ngủ dậy, nghe nói vẫn chưa tìm được người.
Trên núi chắc chắn không có, tất cả mọi người đã sắp lật tung cả ngọn núi lên rồi.
Nếu như người ở trên núi, thì đã sớm tìm được rồi.
Bây giờ khả năng lớn nhất chính là bị người ta bắt đi.
"Cô cảm thấy con bé có gặp nguy hiểm không?" Mông Trần có chút lo lắng.
"50/50 đi."
Có lẽ cô bé may mắn, gặp phải một người tốt, chỉ là thấy cô bé bị thương, lại không tìm thấy phụ huynh, cho nên đã mang về.
Nhưng mà cảnh sát thăm viếng khắp toàn bộ gần xa thôn một lần, cũng không ai từng thấy Kỳ Kỳ.
Chuyện này huyên náo rất lớn, lại còn lên cả tin tức, truyền thông khiêng trường thương đoản pháo chạy tới đưa tin.
Trong lúc nhất thời thôn Bạch Hà náo nhiệt vô cùng.
Ngôi biệt thự của Sơ Tranh rất hấp dẫn ống kính, quả thực chính là kiến trúc mang tính tiêu chí trong thôn, truyền thông nào cũng thích quay chụp.
Mà cha mẹ Kỳ Kỳ không chỉ phải tiếp nhận nỗi đau khi con mình mất tích, mà còn phải tiếp nhận lời chỉ trích nói họ không làm tròn trách nhiệm của người làm cha mẹ từ đám dân mạng, tinh thần bị tra tấn từ nhiều phía.
Trong khoảng thời gian ngắn, mẹ Kỳ Kỳ đã gầy hốc hác đi.
Thời gian trôi qua từng ngày một, vẫn không tìm được con.
Mẹ Kỳ Kỳ sụp đổ, thân thể không chống chọi được nữa, cuối cùng cha Kỳ Kỳ chỉ có thể mang cô ấy về trước.
Chuyện này dần dần phai nhạt đi.
-
Có thể là bị chuyện này ảnh hưởng, du khách đột nhiên ít đi rất nhiều, người trong thôn đều rất sốt ruột.
Sau đó không biết là kỳ tài nào, làm một bài "giải mã chuyện Kỳ Kỳ mất tích", vậy mà lại hấp dẫn được không ít người.
Mông Trần rất phản cảm với chuyện này, cảm thấy bọn họ đang tiêu khiển trên nỗi đau của người khác.
Nhưng hắn lại không thể làm gì.
"Tôi muốn vào trấn." Mông Trần nói với Sơ Tranh.
"Đi làm gì?"
Mông Trần muốn đi xem có thể tìm được công việc gì làm không.
Lúc trước hắn đã muốn đi, nhưng bởi vì chuyện của Kỳ Kỳ làm trì hoãn, nên đến tận giờ vẫn chưa đi.
"Ồ." Sơ Tranh đứng dậy, "Tôi đi chung với anh."
"Không cần... Tự tôi có thể đi được."
"Tôi đi mua ít đồ."
"..."
Sơ Tranh đã nói như vậy, Mông Trần làm sao còn từ chối được nữa, cùng Sơ Tranh đi lên trên trấn.
Sơ Tranh không có xe, cho nên chỉ có thể ngồi loại xe buýt nông thôn kia.
Xe buýt nông thôn cũng không sạch sẽ thoải mái giống như ở thành phố lớn, người trên xe nhiều, loại đường này cũng không sợ quá tải, nên đến chỗ ngồi cũng không có.
Ngày nắng to, khắp xe toàn là mùi mồ hôi và mùi chân, toàn bộ toa xe đều rất khó ngửi.
Mông Trần cũng chỉ khi đến mới chịu khổ, sau đó luôn được Sơ Tranh chăm sóc, gần như khôi phục lại cuộc sống trước kia của hắn.
Hoàn cảnh như vậy, hắn thật sự có chút không thích ứng được.
Nhưng hắn cũng không nói gì, cố nén cỗ khó chịu kia.
Ngay lúc Mông Trần sắp không chịu được nữa, Sơ Tranh kéo hắn đến chỗ ngồi bên cạnh.
Một người đàn ông ngồi ở đằng kia đứng lên nhường chỗ, chen đến bên cạnh.
Nơi đó chỉ có một vị trí, Sơ Tranh mở cửa sổ ra một chút, để Mông Trần ngồi xuống.
Mông Trần ngẩng đầu nhìn cô, Sơ Tranh sờ tóc hắn: "Còn khó chịu không?"
Gió thổi tới mang theo một cỗ hơi nóng, nhưng thổi tan mùi vị đó, dễ chịu hơn nhiều.
Mông Trần nhìn cảnh sắc rút đi bên ngoài, từ trên cửa sổ xe pha tạp bùn đất, trông thấy hư ảnh của người đứng bên cạnh hắn.
Đầu lưỡi Mông Trần chống lấy hàm trên, dùng sức liếm liếm, cẩn thận vươn tay, nắm chặt cánh tay Sơ Tranh đang xuôi ở bên cạnh.
Hắn cũng không nhìn cô, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịp tim đập hơi nhanh.
Cảm nhận được sức lực mà cô nắm lại, tim Mông Trần đập càng nhanh hơn, hối hận vì sự vọng động của mình, muốn thu tay lại.
Đáng tiếc cũng đã đưa qua rồi, làm gì còn đến phiên hắn làm chủ nữa.
Mãi đến khi xuống xe ra khỏi trạm, Sơ Tranh cũng không buông ra hắn.
Đi ra khỏi nhà ga, kiến trúc trên trấn làm lòng Mông Trần lạnh đi.
Ở đây có thể tìm được công việc gì?
Sơ Tranh đi mua một chai nước đưa cho hắn.
"Cô không khát sao?"
"Anh có thể uống hết một chai?"
"..."
Vành tai thiếu niên bắt đầu phiếm hồng.
Có đôi khi Sơ Tranh sẽ không thèm để ý dùng đồ mà hắn từng dùng, thuận tay uống ly nước mà hắn từng uống, ăn đồ ăn mà hắn không ăn hết, tất cả những chuyện ấy đều làm rất tự nhiên.
Giống như không phải là cô cố ý hành động, mà vẫn luôn là như vậy rồi.
Mông Trần uống hai ngụm, không dám đưa cho Sơ Tranh, Sơ Tranh tự lấy tới.
"Anh định đi đâu đây?"
Lực chú ý của Mông Trần bị dời đi, hắn làm sao biết mình muốn đi đâu chứ.
Đây chỉ là một trấn, ngay cả huyện cũng chưa đến.
"Vậy anh tự đi xem một chút đi, tôi đi mua ít đồ." Sơ Tranh sờ tai hắn: "Tự đi một mình được không?"
Tai Mông Trần nóng hổi, tay Sơ Tranh lại từng cầm nước ướp lạnh, lành lạnh rất dễ chịu, hắn nhẹ giọng "ừ" một tiếng.
"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Mông Trần đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi, lúc này mới giơ tay sờ lên vành tai còn hơi lạnh, tùy ý chọn một phương hướng mà đi.
Ngày Mông Trần đến cũng là xuống xe ở đây, nhưng khi đó sau khi hắn xuống xe thì trực tiếp tìm một chiếc xe ba bánh ở bên ngoài nhà ga, nhờ đưa hắn đến thôn Bạch Hà.+
Lúc ấy tâm trạng hắn không tốt nên không hề chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Lúc này nhìn kỹ mới cảm thấy không được tốt lắm.