Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh ở phía sau đã không nhìn thấy Tinh Kiều nữa, cô và người máy chờ ở bên bờ.
Nơi này không phân chia ngày đêm, vẫn luôn có ánh sáng như vậy.
Không biết đợi bao lâu, vào lúc Sơ Tranh không kiên nhẫn được nữa, đang nghĩ xem có phải nên đi nhặt xác rồi không, thì mặt đất bỗng có cảm giác chấn động.
Vết nứt lan tràn từ dải đất trung tâm chỗ băng tinh xanh thẳm tới, giống như bị người ta đập nát mặt băng.
Sơ Tranh buông tay chống cằm, hơi nhướn mày.
Người máy có chút kích động, nhảy nhót hét lên: "Oa!! Hình như cậu ta vào được rồi!!"
Sơ Tranh thì lạnh lùng hơn nhiều: "Vào được thì có ích gì, khảo nghiệm vừa mới bắt đầu thôi."
Người máy nghiêng đầu, đột nhiên thở dài như ông cụ non: "Hi vọng cậu ta có thể sống sót đi tiếp."
Cũng may mà Tinh Kiều không ở đây.
Nếu không thì trông thấy Sơ Tranh và người máy dùng loại giọng điệu "cậu ta chết chắc" này thảo luận về mình, có lẽ sẽ tức đến mức không kiềm chế được biểu cảm.
-
Mảnh băng tinh màu lam này, sự tồn tại của nó là để tuyển chọn ra chủ nhân phù hợp của Vấn Tiên Lộ.
Rất nhiều người ngay cả điểm trung tâm cũng không đi đến được, lại càng không nói đến chuyện khảo hạch.
Chỉ có thông qua khảo hạch của nó, mới có thể trở thành chủ nhân chân chính của Vấn Tiên Lộ.
Sơ Tranh không biết vì sao nơi này lại tồn tại, từ đâu tới đây.
Cô chỉ biết nơi này ẩn chứa sức mạnh cường đại, đó là một loại sức mạnh mà nhân loại không cách nào rung chuyển được.
Sức mạnh mà người giám thị Vấn Tiên Lộ thức tỉnh, nối liền một mạch với nơi này.
Sức mạnh của bọn họ cũng đến từ nơi này.
Sơ Tranh cảm thấy nơi này giống như một nơi bồi dưỡng nhân tài, dùng để đối phó sinh vật không biết càn quấy bên ngoài, giữ gìn bình yên cho thế giới loài người.
Thật ra Sơ Tranh không nhớ rõ mình từ đâu tới đây, ký ức lúc ban đầu của cô chính là bắt đầu từ nơi này.
Ánh nắng vĩnh viễn không tắt.
Băng tinh xanh thẳm.
Ban đầu cô cũng không biết mình muốn làm gì, cứ đợi ở đây, thỉnh thoảng sẽ đi ra sơn mạch bên ngoài, nhìn ra núi tuyết liên miên bên ngoài.
Sau đó...
Sau đó cô giống như tự biết mình phải làm gì.
Những thứ đó đều khắc vào trong đầu cô, không cần cố ý nghĩ, khi gặp phải là cô tự khắc biết nên làm như thế nào, xử lý ra sao...
Bởi vì lúc ấy hoàn cảnh hạn chế, không muốn bị xem như dị loại tăng thêm phiền phức, cô chỉ có thể đổi phương pháp thành phương thức mà mọi người dễ dàng tiếp nhận hơn.
Vậy nên mới có Hoàng Tuyền Lộ.
Một thời gian sau, tất cả mọi thứ đều được lưu giữ lại.
Sơ Tranh thưởng thức ngân tuyến trên cổ tay, lãnh đạm nhìn vị trí trung tâm.
Phía dưới kia có một tòa cung điện màu bạc cực lớn, giống một loại Thần Điện nào đó, nhưng rất có tính khoa huyễn.
Khi cô vừa có ký ức thì vẫn luôn sống trong tòa cung điện kia.
"Này."
Sơ Tranh đá đá người máy.
Người máy nằm dưới đất phơi nắng, bị đá rất bất mãn: "Đá người ta làm gì, ngài muốn nói gì thì cứ nói không được hả."
"Mi biết ngôi Thần Điện kia có lai lịch gì không?"
Người máy ngồi bật dậy, nghiêng đầu nhìn cô: "Ngài chưa bao giờ hỏi đến chuyện này cơ mà?"
Sơ Tranh: "Dù sao cũng phải lấp hố."
Người máy: "..."
Sơ Tranh đã du đãng ở đây rất lâu, cô không quan tâm mình ở đâu, cũng không sợ.
Đối với Thần Điện, cô cũng rất ít tìm tòi nghiên cứu.
Thậm chí côn còn chưa đi hết toàn bộ Thần Điện.
Mỗi ngày đều chỉ đi lại ở những nơi cố định, thậm chí có đôi khi lười động, cứ nằm im bất động như con cá muối.
Từ lúc ban đầu người máy đã ở trong ngôi Thần Điện kia, về sau cô chê nó ồn ào, nên phân nó cho chủ nhân của Vấn Tiên Lộ để trợ giúp nghiệp vụ.
Mỗi lần sau khi chủ nhân của Vấn Tiên Lộ không còn, người máy mới tiếp tục đi theo cô.
"Mỗi một vũ trụ đều có quy tắc." Người máy bập bẹ nói: "Có người phá hư quy tắc của nơi này trước, dẫn sinh vật không biết không thuộc về nơi này qua, chuyện này không công bằng cho vũ trụ này."
"Nhưng lối đi đã mở ra, dưới quy tắc hạn chế, không thể trực tiếp sửa chữa, cho nên mới có ngôi Thần Điện này."
Ngôi Thần Điện này đến từ nền văn minh cấp cao hơn, ở đó loại Thần Điện này cũng chỉ là phòng nhỏ rách nát bình thường, không đáng để nhắc tới.
Thần Điện chọn lựa ra người phù hợp với yêu cầu, để duy trì hòa bình của thế giới này.
"Dù sao thì cũng gần gần như vậy đấy."
Người máy cùng đi với Thần Điện, vốn là để làm "tổng quản" "chỉ dẫn tân thủ".
Nhưng từ lúc mới đầu, vị này đều không để ý đến người khác.
Luôn luôn một mình lượn qua lượn lại, nói gì cô cũng giả vờ không nghe thấy.
Sau đó phải rời đi, cô mới miễn cưỡng mở miệng giao lưu với nó.
"Ta từ đâu tới?"
Người máy hừ hừ: "Chuyện này ta cũng không biết, khi ta tỉnh lại thì ngài đã ở chỗ này rồi."
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
"Nhưng ngài không giống con người lắm, bởi vì ngài có thể tước đoạt thời gian."
Loại kỹ năng này...
Là thuộc về "Thần".
Nhưng loại nơi đến phân chim cũng chẳng có này, cho dù là "Thần", cũng chỉ có thể là "Thần" bị giáng chức hạ phàm.
Sơ Tranh lạnh lùng khen mình, "Vậy ta còn rất lợi hại."
"..."
Nhìn đi!
Cô chính là loại thái độ này đấy.
Hoàn toàn không quan tâm mình là ai, cũng không quan tâm mình ở đâu.
Người máy hầm hừ không muốn nói nữa, chống nạnh đi sang bên khác.
Rõ ràng Sơ Tranh cũng không muốn hỏi, chống cằm nhìn vào hư không, trong con ngươi băng lãnh phản chiếu ra một mảnh xanh thẳm.
-
Mười ngày sau.
Vết nứt của băng tinh vốn đã bị che phủ lại có biến hóa, phía dưới bắt đầu thẩm thấu ra chất lỏng màu đỏ, dần dần thấm lên phía trên.
Không phải máu.
Mang theo một cỗ hương khí kỳ dị, có chút tương tự như hương khí trên người Sơ Tranh.
Người máy hoảng sợ hét lên một tiếng.
Sơ Tranh mở mắt ra, ngồi dậy từ trên tảng đá.
Dải đất trung tâm có ánh sáng dâng lên, trước đó rõ ràng cảm thấy chỗ đó thật xa, lúc này dường như lại rất gần.
Gần đến mức có thể mơ hồ trông thấy trong khoảng ánh sáng kia bọc lấy một người.
Ánh sáng màu trắng dần dần chuyển biến thành màu lam, ngay cả những chất lỏng màu đỏ dưới đất cũng đang biến thành màu lam.
Chất lỏng chậm rãi chảy về phía ánh sáng kia, như có ý thức, leo lên, bao trùm lên khoảng ánh sáng kia.
Sơ Tranh chậm chạp đứng lên, con ngươi hơi híp lại, nhìn biến hóa bên kia.
-
Kinh Nam thành, tập đoàn Phồn Tinh.
Tinh Tuyệt ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra cảnh sắc phía xa xuất thần.
Trợ lý Hồ rón rén đi vào, cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn.
Khoảng thời gian này tính tình Tinh Tuyệt rất cổ quái, nói nổi giận là nổi giận, không hề báo trước.
"Tiên sinh..."
"Bao lâu?"
Hồ Thạc theo phản xạ có điều kiện trả lời: "Hôm nay là ngày thứ 23."
Rốt cuộc Sơ Tranh tiểu thư đi đâu rồi.
Tiên sinh bây giờ chính là cái núi lửa.
Những lần trước Sơ Tranh tiểu thư lâu mà không xuất hiện, tính tình tiên sinh cũng không tốt.
Nhưng cũng ổn hơn, chưa đến tình trạng như bây giờ.
Kết quả lần này...
Sơ Tranh tiểu thư vắng nhà ngày thứ 23, nhớ cô ấy!
Sắc mặt Tinh Tuyệt lạnh hơn mấy phần, chỉ vào cổng: "Ra ngoài."
Hồ Thạc: "..."
Tôi còn chưa kịp báo cáo công việc đâu.
Hồ Thạc ngó ngó sắc mặt đen sì của Tinh Tuyệt, không dám chọc vào, thức thời rời khỏi văn phòng.
Rốt cuộc đến bao giờ Sơ Tranh tiểu thư mới về.
Hồ Thạc đang nghĩ ngợi, thì bỗng nhìn thấy Sơ Tranh đi từ hành lang tới.
Hồ Thạc giơ tay dụi dụi mắt...
Không phải ảo giác!!
Cô về thật rồi!!