Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lão Tam nói người gã làm việc cho tên là Giang Quý Bắc.
"Giang Quý Bắc? Chắc chứ?" Vị của tập đoàn Thịnh Thiên kia, anh ta là người bình thường mà.
Lão Tam đương nhiên chắc chắn.
Thời gian gã đi theo Giang Quý Bắc cũng không ngắn, trước trước sau sau cộng lại có hơn bốn năm.
Cho nên tiên sinh nhà mình tên là gì, gã vẫn rất chắc chắn.
Căn cứ vào lời lão Tam nói, bên cạnh Giang Quý Bắc còn có rất nhiều người, nhưng bình thường bọn họ đều không gặp mặt nhau, đều là đơn độc gặp Giang Quý Bắc.
Chuyện mà mỗi người làm cũng không giống nhau.
Như vậy tất nhiên mọi người cũng không biết mỗi người đang làm nhiệm vụ gì.
Chuyện gã phụ trách chính là để càng nhiều sinh vật không biết sống nhờ, đa phần là "thi thể", như vậy rồi trực tiếp xóa đi thân phận, để trở thành một người không có thân phận, không ai điều tra ra được.
Một phần nhỏ là loại người có địa vị cao, bản thân đã có địa vị nhất định.
Nghĩ cách để sinh vật không biết sống nhờ, để cho gã sử dụng.
Lúc đầu chuyện lùng bắt con sinh vật không biết kia vốn không đến phiên gã quản, nhưng bởi vì một số nguyên nhân, cuối cùng giao cho gã.
Con sinh vật không biết kia từ đâu tới, có tác dụng gì thì lão Tam cũng không biết, chỉ biết Giang Quý Bắc rất coi trọng nó.
Phòng thí nghiệm xây lên chỉ vì nó.
Mục đích đúng là chăn nuôi nó, nhưng nguyên nhân cụ thể thì Tam ca không biết rõ.
"Cái này thì sao?"
Tam ca nhìn về phía mảnh kim loại gãy thành hai nửa trong tay Sơ Tranh.
"Cái này..."
Mảnh kim loại có sinh vật không biết dùng năng lực đặc thù gia trì, có kiểu tác dụng như khóa lại với họ.
Chỉ cần ở trên người họ, thì có thể bị khống chế.
Đương nhiên mọi người đều tưởng là thứ này dùng để ẩn giấu Linh trị dao động, dù sao cũng là sống nhờ phi pháp, còn có rất nhiều con dùng thi thể phi pháp, tất nhiên phải mang theo bên người.
Chính như Sơ Tranh nghĩ, chỉ có kẻ từng tiếp cận với Giang Quý Bắc mới có loại mảnh kim loại có khắc ký hiệu này.
Những người còn lại đều là mảnh kim loại bình thường không có ký hiệu.
Tam ca cũng vì theo chân Giang Quý Bắc lâu dài, nên mới biết được những chuyện này.
-
Ba ngày sau, tập đoàn Thịnh Thiên.
Giang Quý Bắc bị một đám người vây quanh đi ra khỏi cao ốc, đi về phía xe.
"Giang tiên sinh."
Giang Quý Bắc hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người gọi anh ta.
Giang Quý Bắc nhìn một chút rồi thu tầm mắt lại, cũng không định để ý tới.
Người đứng bên cạnh anh ta cũng không ai nói chuyện, có bao nhiêu người chờ ở bên ngoài, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn gặp Giang tổng của bọn họ một lần chứ.
Nếu như ai Giang tổng cũng để ý tới, vậy thì cả ngày cũng không cần làm việc nữa.
Người đàn ông theo sau, vệ sĩ bên cạnh Giang Quý Bắc lập tức ngăn anh ta lại.
Nhưng mà đối phương rất giảo hoạt, cũng không hề động thủ, xông phá vòng vây của vệ sĩ, đi thẳng đến trước mặt Giang Quý Bắc, đóng cánh cửa xe đã mở sẵn lại.
"Giang tiên sinh, tiểu thư của chúng tôi cho mời."
Giang Quý Bắc nhìn cửa xe bị đóng lại, lại nhìn người đàn ông tuỳ tiện xông phá được vệ sĩ, đi đến trước mặt mình.
Giơ tay cho người phía sau dừng lại, cảm thấy rất hứng thú hỏi: "Tiểu thư của các anh là ai?"
"Ngài gặp thì sẽ biết ngay."
"Vậy tôi làm sao mà biết được có phải là các anh muốn bắt cóc tôi không chứ?" Giang Quý Bắc cười mở tay ra: "Dù thế nào tôi cũng được xem là một danh nhân, không thể đi theo anh như vậy được, nếu không thì bảo tiểu thư của các anh tới đây gặp tôi?"
Người đàn ông không đáp, chỉ nhìn ra phía ngoài.
Giang Quý Bắc nhìn sang theo, nơi xa có xe bắn tới, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người ngồi ở chỗ ngồi phía sau dần dần lộ ra.
"Là cô ấy à." Giang Quý Bắc hơi nhớn mày, "Nói sớm là tiểu mỹ nhân như vậy tìm tôi đi, dù núi đao biển lửa tôi cũng phải đi."
Giang Quý Bắc cho những người khác đi trước, anh ta trực tiếp lên xe của Sơ Tranh.
Giang Quý Bắc vô cùng buông lỏng, không thấy nửa phần đề phòng: "Chào cô, Sơ Tranh tiểu thư, đây cũng xem như là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt nhau nhỉ."
Sơ Tranh liếc nhìn anh ta một cái, cô và Giang Quý Bắc chỉ từng đối mặt nhau ở bệnh viện, nhưng chưa hề nói chuyện.
Cho nên đây là lần đầu tiên chính thức gặp mặt cũng không có vấn đề gì.
"Anh biết tôi là ai?"
Giang Quý Bắc cảm thán một tiếng: "Người quản lý Vấn Tiên Lộ, không thể không biết được."
Sơ Tranh: "Người bình thường không biết tôi."
Giang Quý Bắc cà lơ phất phơ cười, lời nói rất thản nhiên: "Bởi vì tôi điều tra cô nha. Dù sao cô và Tinh Tuyệt cũng lui tới mật thiết như vậy, đối thủ như tôi chú ý một chút, cũng không có bệnh gì mà?"
"Anh đi đâu điều tra được tôi?" Giọng điệu Sơ Tranh lạnh lùng.
"Sơ Tranh tiểu thư, loại chuyện như mạng lưới quan hệ, không cần tôi trình bày với cô chứ?"
"Vậy thì anh rất hao tâm tổn trí."
"Vì tiểu thư xinh đẹp mà hao tâm tổn trí, là vinh hạnh của tôi." Giang Quý Bắc nói xong lời này, lại hơi đứng đắn lại: "Không biết Sơ Tranh tiểu thư tìm tôi có chuyện gì không?"
Tốc độ chuyển biến của chủ đề nhanh như vòi rồng.
"Tôi tưởng là anh biết tôi tìm anh làm gì."
"Sao mà tôi biết được..." Giang Quý Bắc ra vẻ kinh ngạc, một lát sau lại không đứng đắn cười nói: "Chẳng lẽ Sơ Tranh tiểu thư coi trọng tôi rồi?"
Sơ Tranh: "..."
Mi tính là cọng rễ hành gì chứ.
Sơ Tranh ấn mở một đoạn video cho Giang Quý Bắc xem.
Vừa vặn là cảnh Tam ca xác nhận Giang Quý Bắc.
Giang Quý Bắc xem xong thì trầm ngâm vài giây: "Sơ Tranh tiểu thư tin tưởng lời hắn nói?"
"Nếu tôi tin tưởng lời hắn nói, thì anh bây giờ không phải đang ngồi đây nói chuyện phiếm với tôi đâu."
Sơ Tranh theo dõi... Quan sát Giang Quý Bắc hai ba ngày.
Con hàng này trừ thích cua gái, ngày nào cũng dẫn những cô gái khác nhau đi chơi bời, thì cũng không có hành vi gì đặc biệt.
Suy nghĩ lại thao tác khốn nạn làm người ta buồn nôn lúc trước của con chó điên kia, Giang Quý Bắc có mục tiêu rõ ràng như vậy, thì càng không giống kẻ làm chủ sau màn.
Đương nhiên...
Cũng có thể là lúc này con chó điên kia đi ngược với thao tác thông thường, cứ rêu rao bại lộ dưới mí mắt cô.
Giang Quý Bắc có chút cảm động: "Cảm ơn sự tin tưởng của Sơ Tranh tiểu thư, không thể báo ơn, không bằng tôi lấy thân báo đáp nhé?"
Sơ Tranh ra hiệu anh ta nhìn ra bên ngoài: "Anh cảm thấy té từ nơi này xuống sẽ là kết quả gì?"
Giang Quý Bắc nhìn ra bên ngoài một chút, là cầu của thành phố, cách mặt đất trăm mét, rơi xuống chỉ có chết.
"Không cần không cần." Giang Quý Bắc xua tay, hắng hắng giọng, chứng minh cho mình: "Tôi không biết người kia, tôi cũng chưa từng làm những chuyện mà hắn ta nói."
"Anh biết thứ gì?"
Giang Quý Bắc sửa sang lại quần áo, trên người dần dần có mấy phần khí thế của tổng tài, giọng điệu cũng không còn vẻ lỗ mãng không đứng đắn như vừa rồi: "Sơ Tranh tiểu thư làm sao biết tôi biết?"
"Hình như anh đã đoán trước được tôi sẽ đến tìm anh, anh vẫn đang chờ tôi."
Bắt đầu từ lúc anh ta lên xe, anh ta đã không hề có nửa phần tò mò, những chuyện mà cô nói dường như anh ta cũng biết là thứ gì.
Giang Quý Bắc đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, kéo khóe miệng mỉm cười: "Đúng là tôi đang chờ cô, Sơ Tranh tiểu thư."
"Nhưng tốc độ cô đến tìm tôi chậm hơn tôi nghĩ nhiều."
"Tôi cho là cô có thể thông qua Vạn Phi, rất nhanh sẽ tra được đến chỗ tôi."
Vạn Phi?
Vạn Phi chết rồi, nhưng lại không hiểu thấu được đưa về...
"Là anh đưa Vạn Phi về lại?" Lúc ấy Vạn Phi cũng đã chết, nếu như là sinh vật không biết làm ra, thì căn bản không cần phải vẽ vời thêm chuyện.
Trước đó suy đoán có phải là đối phương muốn uy hiếp họ không.
Nhưng những chuyện phía sau chứng minh, đám chó điên kia căn bản không muốn chính diện đụng tới Vấn Tiên Lộ.
Lúc ấy thỉnh thoảng cô lại bị Vương bát đản đưa đi, hoàn toàn không có thời gian đi thăm dò rốt cuộc Vạn Phi bị ai trả về.
"Không cần khách khí." Giang Quý Bắc khẽ gật đầu: "Dù sao thì tôi cũng phải bỏ ra chút thành ý chứ."