Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mấy ngày gần đây Kinh Nam Thành đều có mưa, mưa phùn kéo dài liên tục, rõ ràng là ban ngày mà lại tối tăm mờ mịt giống như ban đêm, cả thành phố đều như phủ thêm một tầng lụa mông lung.
Sơ Tranh cầm người máy bước xuống xe, che một chiếc ô gỗ màu trắng kiểu cổ, đi vào một khu chung cư bên cạnh.
"Là nơi này sao?"
"Đúng thế." Người máy khua khua tứ chi trong không khí: "Ngài buông người ta ra nha."
"Ồ."
Rầm ——
Người máy đập xuống đất.
Người máy lăn trong nước một vòng, bất mãn phàn nàn: "Đáng ghét, người ta ướt rồi!!"
Sơ Tranh: "..."
Mi nói từ ngữ hổ báo cáo chồn gì đấy.
Sơ Tranh vượt qua người máy, đi vào trong tòa chung cư.
Người máy nện bước chân nhỏ ngắn theo sau: "Sao ngài có thể làm vậy với người ta, có còn lương tâm không, chẳng lẽ ta không phải là tiểu khả ái của ngài sao?"
Sơ Tranh không thèm để ý đến người máy lảm nhảm linh tinh, tìm tới căn nhà có bảng số phòng 1304.
Ngón tay thon dài ấn vào chuông cửa, sau đó một cước đá người máy còn đang líu lo không ngừng vào trong góc bên cạnh.
Người máy vừa định mắng, cửa bên kia đã mở ra.
"Tìm ai?"
"Chào cô, đây là nhà của Diêu Trúc Duyệt phải không?"
Người bên trong cửa là phụ nữ, ước chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc đơn giản, không hề trang điểm, sắc mặt tràn đầy mệt mỏi.
Người phụ nữ nhíu mày, quan sát Sơ Tranh mấy lần, có chút cảnh giác: "Cô là?"
Sơ Tranh: "Tôi có một số việc muốn xác nhận với Diêu Trúc Duyệt, muốn gặp Diêu Trúc Duyệt một chút, có được không?"
"Nó không ở nhà." Hiển nhiên người phụ nữ không muốn nhiều lời, trực tiếp muốn đóng cửa lại.
Sơ Tranh: "Diêu Trúc Duyệt xảy ra chuyện rồi đúng không?"
"Cô nói hươu nói vượn gì thế?" Người phụ nữ lập tức xù lông, mặt mày hung dữ: "Cô mới xảy ra chuyện, Trúc Duyệt nhà tôi rất tốt, đồ điên."
Người phụ nữ đóng sầm cửa lại.
Người máy ngửa đầu nhìn chủ nhân bị cho ăn canh bế môn, tản bộ đằng sau cô hai vòng, nhìn có vẻ rất vui.
-
Diêu Trúc Duyệt xác thực không ở đây, trong căn nhà đó chỉ có một mình người phụ nữ kia.
Nhìn từ phản ứng của người phụ nữ thì chắc chắn Diêu Trúc Duyệt đã xảy ra chuyện rồi.
Chỉ là không biết người bị bọn họ mang đi đâu rồi.
Hơn nữa cho dù tìm được người, thì có lẽ tình hình cũng không khác gì Diệp Tích là mấy.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, quyết định đi đến chỗ bọn Diệp Tích đóng quân dã ngoại xem trước.
Chỉ là...
Sơ Tranh quay đầu nhìn người đàn ông đang đọc sách bên cạnh, lâm vào trầm tư.
Cô vừa chuẩn bị tìm xe ra khỏi thành, thì Tinh Tuyệt xuất hiện, chỉ một mình hắn, không thấy Hồ Thạc.
"Trên mặt anh có gì sao?" Tinh Tuyệt gấp sách lại: "Vì sao lại nhìn chằm chằm anh như thế?"
"Sao anh lại ở đây?"
"Anh ra ngoài đi dạo, vừa vặn trông thấy em." Tinh Tuyệt cười: "Chúng ta như vậy có được xem là rất có duyên phận không?"
"Hồ Thạc yên tâm để anh đi ra ngoài?"
Xe là lái tự động, ngay cả tài xế hắn cũng không dẫn theo.
Bà vú Hồ Thạc mà chịu yên tâm được à?
"Bảo Bảo, anh chỉ không có ký ức, không phải ngốc, vì sao anh ta lại không yên tâm để anh đi ra ngoài?"
Ánh mắt Sơ Tranh lóe lên: "Anh gọi em là gì?"
"Bảo Bảo nha." Tinh Tuyệt hơi câu khóe miệng, chậm rãi nói: "Hôm qua anh nghĩ rất lâu, còn tìm trên mạng không ít tin tức, anh thích xưng hô thế này, em không thích sao?"
"... Anh thích là được rồi."
Tinh Tuyệt cực kỳ hiểu chuyện nói: "Nếu như em không thích, anh cũng có thể đổi cách gọi khác, dù sao anh đều nghe lời em."
"Không có không thích."
"Vậy là thích sao?"
"Ừ."
"Vậy là tốt rồi, nếu không thì chẳng phải anh nghĩ cả nửa đêm đều nghĩ vô ích rồi sao." Tinh Tuyệt như thở phào vỗ vỗ ngực.
Tinh Tuyệt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chúng ta định đi đâu đây?" Trên bản đồ đánh dấu đây là phương hướng ra khỏi thành phố.
"Đi ngoại thành." Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên.
"Đi ngoại thành làm gì?"
"Tùy tiện xem."
Sơ Tranh trả lời qua loa, Tinh Tuyệt không hỏi nữa, cùng Sơ Tranh nói sang chuyện khác.
Hiểu chuyện lại tri kỷ.
Sơ Tranh chống cằm, suy nghĩ lại đánh giá của người bên ngoài dành cho hắn, lại nhìn người đàn ông một thân ôn hòa nhã nhặn, không thấy nửa phần khí thế sắc bén bên cạnh...
Sau khi mất trí nhớ trở nên dễ lừa thì cũng thôi đi, còn ngoan như thế...
"Có xe đi theo chúng ta."
Tinh Tuyệt nhìn chằm chằm chiếc xe trong kính chiếu hậu, nhắc nhở Sơ Tranh.
Vừa rồi Sơ Tranh toàn suy nghĩ đến Tinh Tuyệt, không chú ý phía sau.
Cô quan sát phía sau một hồi, xác định xe đằng sau đúng là đang đi theo họ.
"Là bám theo anh?" Sơ Tranh nói: "Xe này là của anh."
Khoảng thời gian sau khi cô lên xe không có ai bám theo cả.
Xe này là sau đó mới bám theo.
Chắc chắn không phải theo dõi ta!
Tinh Tuyệt: "..."
Tinh Tuyệt ấn mở màn hình, tăng thêm tốc độ, muốn bỏ rơi chiếc xe đằng sau.
Nhưng đối phương bám đuôi rất chặt, một đường ra khỏi thành phố, đối phương vẫn bám theo phía sau như cũ.
Sơ Tranh bảo Tinh Tuyệt đừng giày vò nữa, cứ để đối phương bám theo đi.
"Lỡ như..."
"Có lỡ như gì, em bảo vệ anh." Sơ Tranh giơ tay sờ đầu Tinh Tuyệt, tóc cọ vào lòng bàn tay cô, ngứa.
Sơ Tranh thoải mái sờ thêm hai lần: "Đừng sợ."
Tinh Tuyệt: "..."
Thủ pháp này, cực kỳ giống sờ đầu thú cưng cỡ lớn.
-
Càng đi ra ngoại thành, kiến trúc càng ngày càng ít, mưa bụi mông lung làm mờ dãy núi nơi xa.
Lúc này xe của Tinh Tuyệt dừng ở một mảnh bình nguyên rộng rãi, khu này rõ ràng thường có người đến, có thể thấy được dấu vết hoạt động của con người ở khắp nơi.
Sơ Tranh bung ô xuống xe, nhìn ra phía sau một chút.
Trong mưa bụi, có thể mơ hồ trông thấy một chiếc xe trốn phía sau cây xanh nơi xa.
Sơ Tranh vòng qua xe, vừa vặn Tinh Tuyệt đẩy cửa xe ra chuẩn bị xuống.
Sơ Tranh che ô trên đỉnh đầu hắn, Tinh Tuyệt lại vươn tay về phía cô.
Sơ Tranh chỉ hơi chần chờ, giơ tay nắm chặt tay hắn.
Lòng bàn tay Tinh Tuyệt khô ráo ấm áp, làn da cũng cực kỳ tinh tế, còn đẹp hơn cả tay con gái.
Sau khi xuống xe Tinh Tuyệt cũng không buông cô ra, mà ngược lại càng nắm chặt hơn.
Đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, cũng chỉ nhàn nhạt nở nụ cười: "Nơi này không có gì cả, tới đây làm gì?"
Tinh Tuyệt không cười thì cũng đã là tuyệt sắc nhân gian.
Cười lên thì quả thực chính là...
Sơ Tranh cảm thấy hắn đang câu dẫn mình, nhưng cô không có chứng cứ.
Sơ Tranh dời mắt, cùng hắn sóng vai đứng đó, hạt mưa rơi xuống mặt ô, nhẹ vang lên tiếng lộp bộp.
Gió phất qua bốn phía, mang theo một cỗ ý lạnh ướt át.
"Anh cảm thấy nơi này có gì?"
Tinh Tuyệt nhìn quanh bốn phía, đại khái là không nhìn ra được gì, nghiêng đầu nói: "Có ngươi?"
Sơ Tranh liếc hắn một cái, sau đó biết nghe lời phải đáp: "Ừ."
Khóe môi Tinh Tuyệt khẽ nhếch, giữa lông mày đều là ý cười.
Tinh Tuyệt không nói đùa nữa: "Đây là nơi mà hai nam sinh lúc trước để lại địa chỉ cho em, em đang điều tra chuyện mà họ nói sao?"
"Thông minh."
Sơ Tranh dẫn hắn đi vào bên trong, Tinh Tuyệt nhìn ra phía sau một chút, một lát sau thu tầm mắt lại, nhận lấy ô trong tay Sơ Tranh: "Để anh đi, sao có thể để Bảo Bảo che ô cho anh được."
Sơ Tranh cảm thấy vẫn cần phổ cập chút kiến thức cho Tinh Tuyệt về chuyện liên quan tới sinh vật không biết.
Nếu không thì khi gặp thật lại bị dọa.
Cho nên trên đường đi vào, Sơ Tranh dùng phương thức đơn giản, dựng cho Tinh Tuyệt một thế giới quan đơn giản về sinh vật không biết.
Có thể là vì nguyên nhân Tinh Tuyệt mất trí nhớ, nhận biết đối với thế giới này vẫn chưa định tính.
Cho nên nghe thấy chuyện Sơ Tranh nói, năng lực tiếp nhận rất mạnh.