Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Địa phủ, phòng điều khiển không gian Tử Thần.
Nơi này không khác gì giám sát ở hiện đại, đủ loại màn hình, phía trên là các hình ảnh khác biệt.
Mà lúc này trên màn hình có đánh dấu 2-345, bắn ra nhắc nhở màu đỏ.
【 23 offline 】
【 347 offline 】
【 89 offline 】
"Đậu má!" Trong phòng điều khiển bộc phát ra một tiếng rống sợ hãi, một người đàn ông tóc vàng bay tới trước màn hình.
Bên cạnh còn có một người đàn ông, ăn mặc rất là hip-hop, đang bắt chéo chân ngồi trên ghế chơi game, nghe thấy giọng của đồng bạn thì bất mãn phàn nàn một tiếng: "Làm gì? Dọa tôi giật cả mình..."
"Cậu mau đến xem đi." Tóc vàng gọi đồng bạn.
"Có gì đáng xem, ngày nào cũng y như nhau." Người đàn ông hip-hop không để ý lắm: "Những người ở đây đối mặt với con người thì ác độc, đối mặt với ma quỷ không phải bị dọa thành chó à."
"Không phải!!" Tóc vàng gầm thét: "Cậu mau đến xem đi!!"
Hip-hop đại khái là không chịu được tiếng rống của tóc vàng, cuối cùng đứng dậy bay qua, nhìn về phía màn hình mà tóc vàng chỉ.
"Hả?"
Hip-hop kinh nghi một tiếng.
"Chỉ vừa bắt đầu một ngày, sao mà off nhiều vậy rồi? Gặp gỡ sát nhân cuồng ma à?"
Tóc vàng chỉ vào cô gái trong màn hình: "Cậu cảm thấy người này giống sát nhân cuồng ma không?"
Hip-hop nhìn kỹ một hồi: "Không giống lắm..."
Cô gái trong màn hình nhìn dáng vẻ rất đứng đắn, quả thật không giống.
"Nhân mô cẩu dạng giờ nhiều lắm." Hip-hop lại nói: "Đừng bị bề ngoài lừa gạt."
"A, tôi nhớ ra rồi!" Tóc vàng đột nhiên vỗ đùi: "Hôm qua không phải Mạc Chân Chân gào thét trong nhóm là gặp phải một con ranh con, đột nhiên động thủ giết chết cô ấy rồi cướp bài sao, hình như chính là cô ta đấy."
Hip-hop: "..."
"Làm sao bây giờ?"
"Quan sát trước đã chứ sao." Hip-hop bay trở về, không để ý lắm: "Tôi nhớ phó bản này rất ghê, cô ta có thể sống sót qua không còn chưa nhất định đâu."
Tóc vàng đại khái là cảm thấy hip-hop nói rất có đạo lý, quan sát trước đi đã.
-
Du thuyền.
Lúc này chỉ còn lại Văn Diệp và một cô gái nhỏ.
"Hai người ai lên trước đây?" Đầu ngón tay Sơ Tranh xẹt qua không khí: "Cô, hay là cô?"
Cô gái nhỏ rõ ràng rất sợ hãi: "Tôi nói cho cô biết, cô sẽ tha cho tôi sao?"
Văn Diệp muốn ngăn cản cô gái, Sơ Tranh nháy mắt với Yết Cổ.
Yết Cổ lập tức túm lấy Văn Diệp, không cho cô ta nói chuyện.
Cô gái sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Cô nói thì tôi sẽ tha cho cô." Sơ Tranh tựa trên lan can.
"Ô ô ô!!" Văn Diệp bị che miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
"Là Đào Đào nói." Cô gái nhìn Văn Diệp một chút, run rẩy nói: "Nhưng cô ấy đã..."
Bị ném xuống rồi.
Hu hu hu.
Người này thật đáng sợ!!
"Ồ." Sơ Tranh cũng không để ý chuyện ai nói lắm, cô tương đối để ý là: "Sao mấy người không đến?"
"Hả?"
Cô gái ngơ ngác vài giây, một lát sau yếu ớt nói: "Chúng tôi nói buổi tối tới, nhưng không nói tối hôm nào mà."
Sơ Tranh: "..."
Logic chặt chẽ, không cách nào phản bác.
"Cho nên người chết trên du thuyền là do mấy người giết?"
"Không không không, không phải." Cô gái xua tay, có thể là biểu hiện của Sơ Tranh quá làm cho người ta sợ hãi, cô gái phun ra hết một mạch: "Chúng tôi không thể động thủ với các người."
Văn Diệp ở bên cạnh tức giận đến mức xém chút cắn lưỡi tự sát.
Nhưng không ngăn được cô gái bị Sơ Tranh dọa sợ, cuối cùng làm cho mình tức xỉu.
—— Đương nhiên cũng có thể là Yết Cổ dùng quá sức, bịt cho cô ta hôn mê luôn.
Thật ra chuyện mà cô gái biết cũng không nhiều, bọn họ có phân công khác nhau, chỉ biết về bộ phận mà mình phải làm.
Nhiệm vụ của họ chính là hù dọa thí luyện giả.
Hơn nữa họ chỉ có thể hành động vào buổi tối, ban ngày nhất định phải cẩn tuân theo lời khách.
"Vì sao cô lại ở đây? Bọn họ sắp xếp cho cô?"
Cô gái nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không nhớ rõ." Chỉ nhớ được chuyện mình phải làm.
Sơ Tranh muốn đợi Văn Diệp tỉnh lại rồi hỏi cô ta xem, nhìn cô ta có vẻ biết nhiều hơn.
Đáng tiếc Văn Diệp cũng giống như cô gái kia, chỉ biết một chút tin tức như vậy.
-
Chết mất một thí luyện giả, đem đến cho những thí luyện giả không ít áp lực, đến tận giờ phút này họ vẫn không biết rốt cuộc phải làm sao mới được tính là qua ải.
Chỉ một câu nhắc nhở "sống sót" thì có ý nghĩa gì chứ?
Mà không ít du khách trên du thuyền yêu cầu trở về địa điểm xuất phát.
Kết quả bên phía thuyền trưởng chết sống không liên lạc được.
Chỗ cửa thông đến phòng điều khiển cũng không mở ra được, nghe nói một đám người đang ở dưới đó nghĩ cách mở cửa.
Đến tối, Sơ Tranh nghe Yết Cổ báo cáo tiến triển của bọn họ.
Bọn họ đã mở được cửa phòng điều khiển ra, nhưng trong phòng điều khiển không có một ai.
Không có thuyền viên, cũng không có thuyền trưởng.
Người có chút hiểu biết về phương diện này nhìn vào phòng điều khiển, cũng biểu thị không biết rốt cuộc thuyền đang ở vị trí nào.
Không có rada định vị, cũng không thể nào gửi tín hiệu đi được.
Chiếc thuyền này quỷ dị đi trên biển như vậy đấy.
Đây vốn chính là sân thí luyện, Sơ Tranh biểu thị rất bình tĩnh.
Về phần những thí luyện giả khác, sau hoảng loạn ban đầu thì cũng chầm chậm bình tĩnh lại, suy cho cùng cũng đã chết mất một người mà.
Bởi vì Sơ Tranh "không hợp tác" nên đám thí luyện giả cũng không tìm cô để thương lượng.
Sơ Tranh rất hài lòng với chuyện này.
Ngươi không quấy rầy ta, ta cũng không quấy rầy ngươi.
Thế giới yên bình.
Chỉ là những du khách kia giống như bị điên vậy, chạy loạn khắp nơi... Làm ra động tĩnh rất lớn.
Buổi tối vất vả lắm mới yên tĩnh lại, Sơ Tranh ngủ đến nửa đêm, lại nghe thấy có người khóc.
Mới đầu Sơ Tranh cảm thấy phiền, sau đó lại cảm thấy không thích hợp.
Phòng của cô cách âm, sao lại nghe thấy tiếng khóc?
Sơ Tranh lập tức ngồi dậy, lần theo âm thanh xuống lầu.
Cô giơ tay bật đèn, kết quả ấn mấy lần cũng không bật đèn lên được.
Sơ Tranh: "..."
Không phải nói tạm thời không tới phiên ta sao?!
Làm gì không biết!
Hình như tiếng khóc truyền đến từ chỗ bể bơi.
Sơ Tranh nghĩ một lát, quay người từ từ lên lầu, ngã đầu là ngủ.
Có bản lĩnh thì ngươi bò lên đi!!
Chó chết!!
Tiếng khóc kia mới đầu còn rất uyển chuyển, sau đó thì biến thành gào khan.
-
Ngày hôm sau lại có người chết.
Người chết cũng không phải thí luyện giả, mà là du khách, lại không chỉ một người.
Có tất cả năm người, chết trong một gian để đồ trong phòng bếp, chết không toàn thây.
Cảnh tượng quá máu me, rất nhiều người chỉ nghe nói thôi thì đã nôn ói rồi.
Phản ứng của du khách bình thường giống như người bình thường, sợ hãi, hốt hoảng, bất lực, đau khổ...
Khủng hoảng lan tràn trong đám người.
Thí luyện giả tụ tập thảo luận, cũng không đoái hoài gì tới thân phận, phần lớn người đều ở đây.
Hiển nhiên trong tiềm thức của phần lớn người cho rằng, ở đây họ là một quần thể.
"Tối qua mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"
"Mẹ, tôi nghe thấy dưới giường có tiếng nhai gì đó, dậy xem thì không có gì hết."
"Tôi cũng nghe thấy tiếng cào tường."
Hiển nhiên không ít người đều nghe thấy động tĩnh.
Chỉ có một số ít người không nghe thấy.
Thí luyện giả nào đó nuốt nuốt nước miếng: "Thứ chúng ta phải thí luyện không phải là những thứ kia đó chứ?"
"Ma?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau một lát.
Cuối cùng cũng có một kẻ ngay thẳng: "Không phải bây giờ chúng ta là ma đấy sao?"
"!!!"
Mặc dù mọi người biết mình chết rồi, nhưng bọn họ cảm thấy lúc này vẫn còn giống như người.
Không biết bay, cũng không biết xuyên tường, càng không có năng lực gì đặc biệt, cứ giống như người bình thường mà thôi.