Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lật Lâm đâu chỉ không thoải mái...
Mặc dù công ty đã giải trừ hạn chế đối với hắn ta, nhưng bây giờ bất cứ tài nguyên nào cũng không lấy được.
Hắn ta chỉ có thể dựa vào chính mình mà đi tìm.
Vậy mà mặc dù như thế, cũng kém xa lúc trước.
Từ khi vào giới này, có Dạ Mị giúp đỡ, thật ra hắn ta đều chưa từng chịu tủi khuất.
Nhưng khoảng thời gian này, hắn ta gần như đã ôn lại tất cả những tội mà trước kia chưa từng bị...
"Cô là?" Lật Lâm cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt.
Thu Chanh lấy ra một tờ danh thiếp: "Tôi rất hứng thú với anh, nếu như anh có hứng thú thì có thể liên lạc với tôi."
Thu Chanh đã đến tầng lầu cần đến, cô ta đi ra khỏi thang máy, cũng không hề quay đầu lại.
Lật Lâm nhìn chằm chằm cái tên và chức vị trên danh thiếp, không biết đang suy nghĩ gì.
-
"Thu tổng, xảy ra chuyện rồi!!"
Sơ Tranh nhận được điện thoại của trợ lý, khi chạy tới thì đã là 5 phút sau.
Hiện trường rất hỗn loạn, mấy tên chó săn chụp rất hăng say, Dạ Mị được Kim Lân Khai đỡ, sắc mặt trắng bệch.
Mà Lật Lâm bị bảo vệ của khách sạn túm lấy, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt âm trầm.
Hắn ta nhìn chòng chọc vào Dạ Mị.
Giống như muốn cắn một miếng thịt từ trên người hắn vậy.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Thu tổng." Trợ lý thấy cô, lập tức báo cáo lại mọi chuyện một lần.
Vừa rồi Dạ Mị chuẩn bị rời đi, không biết Lật Lâm chui từ đâu ra, chưa nói được hai câu thì đã động thủ.
Dạ Mị bị thương.
Chó săn bên cạnh đại khái là thấy nhiều người, cất cần câu cơm đi, chuẩn bị chuồn.
Nhưng mà bọn họ vừa mới quay người, thì thấy mấy vệ sĩ cao to vạm vỡ đứng sau lưng bọn họ.
Đám chó săn muốn chạy, kết quả bị người ta xách về như xách gà con, bày thành một hàng giống như con rối.
Vệ sĩ quá đáng sợ, mấy tên chó săn cũng không dám động đậy.
"Chạy cái gì."
Sơ Tranh đi đến trước mặt bọn họ.
Chó săn biết vị tổng giám đốc trẻ tuổi của CAG này, bắt đầu pha trò: "Thu... Thu tổng, chúng tôi không chạy nha."
"Giao đồ ra đây." Sơ Tranh đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Mấy tên chó săn động tác nhất trí ôm chặt máy ảnh trong lòng.
Đây chính là cần câu cơm của họ...
Có chó săn to gan hơn một chút: "Thu tổng, chúng tôi lại không chụp gì cả... Hơn nữa việc này liên quan gì đến cô đâu?"
Bọn họ chỉ chụp tiểu minh tinh gần đây khá nổi tiếng thôi mà...
"Đừng ép tôi đánh." Sơ Tranh lạnh lùng nói: "Mấy người không muốn thiếu tay thiếu chân chứ?"
Chó săn: "!!!"
Cô là tổng giám đốc một tập đoàn, không phải chị đại xã hội đen, tại sao có thể nói loại lời này!
Dù chó săn có không muốn giao đến mấy, nhưng đối mặt với loại thế lực hắc ám này, bọn họ chỉ có thể lựa chọn cúi đầu, giao đồ ra.
Tối nay bận rộn toi công rồi...
Sơ Tranh lật xem chứng nhận phóng viên của họ, cũng cướp đi, sau đó chỉ ra ngoài: "Đi ra ngoài chờ, lát nữa có việc cho mấy người làm."
Chó săn: "!!!"
Mấy tên chó săn nghẹn khuất làm theo lời Sơ Tranh bảo, đi ra ngoài chờ.
Chứng nhận phóng viên ở trong tay cô, bọn họ chạy thì làm được gì.
Nếu người ta thật sự muốn tìm bọn họ còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Cho nên bọn họ quyết định ——
Cúi đầu trước thế lực ác. jpg
Giải quyết xong mấy tên chó săn này, Sơ Tranh mới đi xem Dạ Mị.
"Bị thương chỗ nào rồi?"
Sắc mặt Dạ Mị khó coi: "Tay..."
"Đưa hắn đến bệnh viện trước đi." Sơ Tranh phân phó Kim Lân Khai: "Ngồi xe của tôi."
Dạ Mị nhìn về phía Lật Lâm còn bị bảo vệ túm lấy, vài giây sau, hắn thu tầm mắt lại, được Kim Lân Khai đỡ đi.
"Thu tổng, hắn xử lý thế nào bây giờ?"
Sơ Tranh: "Có ý định đả thương người, đương nhiên là báo cảnh sát."
Ta là người tốt tuân theo pháp luật đấy!
Lật Lâm cắn răng tức giận nói: "Thu Sơ Tranh, đây là chuyện của tôi và Dạ Mị, mắc mớ gì tới cô, cô có tư cách gì mà xen vào chuyện của người khác!"
Dạ Mị là của ta, ngươi nói xem chuyện có liên quan đến ta không!!
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm liếc nhìn hắn ta: "Anh dám động vào một sợi tóc của Dạ Mị, thì tôi sẽ bắt anh trả lại gấp trăm lần."
Từng chữ đều như phủ kín hàn băng, đập vào trong lòng Lật Lâm, nổi lên từng trận hàn ý.
Cô gái trước mặt ánh mắt bình tĩnh không lay động, giống như hồ nước tĩnh mịch, nhưng trên người cô mơ hồ mang theo sát khí rét lạnh.
Môi Lật Lâm khẽ mấp máy, nhưng hồi lâu cũng không nói ra được chữ nào.
Lật Lâm bị mang đi, mấy tên chó săn kia đại khái đã hiểu Sơ Tranh bảo họ chờ ở đây làm gì, rất hiểu chuyện chụp không ít.
-
Bệnh viện.
Cánh tay Dạ Mị bị thương không nghiêm trọng lắm, nhưng trong thời gian ngắn phải tĩnh dưỡng thật tốt.
"Thu tổng." Giọng nói của anh Phi vang lên bên ngoài.
Dạ Mị ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.
Anh Phi chân chó mở cửa cho Sơ Tranh, Sơ Tranh sải bước đi vào phòng bệnh, Kim Lân Khai lập tức đứng dậy nhường vị trí.
Sơ Tranh nhìn Dạ Mị trên giường bệnh một chút: "Nghiêm trọng không?" Cũng không biết tay có bị phế mất không!!
"Không nghiêm trọng lắm." Kim Lân Khai nói: "Nhưng phải tĩnh dưỡng một thời gian."
"Ừ." Xác định tay không bị phế, Sơ Tranh yên lòng, đuổi Kim Lân Khai đi: "Anh về trước đi."
Kim Lân Khai phải xử lý các loại vấn đề vì chuyện Dạ Mị bị thương mà tạo thành, quả thật không có thời gian ở lại đây lâu thêm.
Sau khi Kim Lân Khai rời đi, Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh Dạ Mị: "Anh đánh không lại Lật Lâm?"
Dạ Mị không nghĩ tới câu hỏi đầu tiên của Sơ Tranh lại là câu này: "Lật Lâm từng học chút võ..."
Sơ Tranh nắm lấy cánh tay hắn: "Anh không biết chạy sao?" Đánh không lại còn không chạy, đứng đấy cho người ta đánh, bị ngu sao?
Đầu óc thẻ người tốt thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?
Nếu không nhân cơ hội này làm cuộc kiểm tra toàn thân xa hoa cho hắn...
"... Tôi không nghĩ tới cậu ấy lại đột nhiên động thủ." Hắn cũng không nghĩ tới Lật Lâm sẽ động thủ ở chỗ đó.
Chỗ đó mặc dù là cửa sau của khách sạn, nhưng cũng có người qua lại.
"Chuyện anh không nghĩ tới rất nhiều." Sơ Tranh tức giận: "Lần này anh còn muốn xin tha cho hắn ta nữa không?"
Dạ Mị khẽ mấp máy đôi môi tái nhợt, cuối cùng không nói gì cả.
Giày vò lâu như thế rồi, thời gian cũng không ít rồi.
Dạ Mị nhắc nhở Sơ Tranh: "Sáng mai cô còn đi làm nhỉ?"
"Ừ." Sơ Tranh vén chăn lên leo lên, chiếm cứ một nửa vị trí: "Cho nên mau ngủ đi."
Dạ Mị: "..."
Dạ Mị vốn muốn bảo Sơ Tranh về đi, không cần ở cùng hắn.
Ai biết cô lại trực tiếp lên ngủ với mình.
Cũng may cái giường này rất lớn, hai người nằm cũng không chật chội.
Đến sau nửa đêm, cánh tay Dạ Mị hơi đau, làm cách nào cũng không ngủ được.
Cũng không phải là loại đau đớn dữ dội, mà là cơn đau cùn thỉnh thoảng đau một chút, rất tra tấn người ta.
Sơ Tranh bị hắn đánh thức: "Sao thế?"
"Không sao." Dạ Mị thấy rất có lỗi: "Đánh thức cô sao?"
"Có phải là đau không?" Sơ Tranh sờ cánh tay bị thương của hắn.
"... Có một chút."
Sơ Tranh đứng dậy lấy thuốc giảm đau bác sĩ cho, cho hắn uống một viên.
Thuốc phát huy tác dụng phải cần một chút thời gian, Sơ Tranh chống người chậm rãi hôn hắn, thay đổi vị trí lực chú ý.
Nụ hôn này dài dằng dặc, mang theo sự trấn an và mềm mại, không có quá nhiều dục niệm.
"Đỡ hơn chưa?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Dạ Mị hơi chần chờ: "Cô có thể hôn tôi thêm một lát nữa không? Giống như vừa rồi..."
"Thích?"
"... Ừ."
Sơ Tranh bất thình lình tung ra một câu: "Cho nên trước kia tôi hôn anh, anh không thích?"
"..."
Dạ Mị cảm thấy mình đạp phải hố.
Hắn không có ý kia.
Chỉ là cảm giác không giống.
Dạ Mị căng thẳng nói: "Tôi... Tôi đều thích."
Đối với đáp án này, cũng không biết có phải Sơ Tranh không hài lòng hay không mà một hồi lâu sau cũng không có động tĩnh.
Ngay lúc Dạ Mị nghi ngờ có phải mình nói nhầm không, Sơ Tranh đột nhiên nằm xuống, ôm hắn vào lòng hôn.