Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Thời gian như thoi đưa, nhoáng một cái đã ba năm.
Ấn Bạch tốt nghiệp đại học, ở bên Sơ Tranh thời gian dài như vậy mà cũng không chia tay, trừ bạn học bình thường hâm mộ, thì Huyết tộc khác cũng rất hâm mộ.
Họ vốn cho rằng dựa theo tính cách có mới nới cũ của Huyết tộc, dù Ấn Bạch là ký chủ của thánh khí, thì chắc cũng sẽ không ở bên cạnh Sơ Tranh được quá lâu.
Ai biết mấy năm này, họ chỉ phát hiện Sơ Tranh ngày càng cưng chiều vị kia, chứ chẳng hề có chút dấu hiệu sắp thất sủng nào cả.
Chuyện này khiến một ít Huyết tộc không khỏi hâm mộ Ấn Bạch.
Ngày tốt nghiệp, Ấn Bạch còn được thổ lộ.
Theo như người ta nói, thì vẻ mặt Sơ Tranh lúc ấy lạnh như sắp giết người, nhưng cô không nói chữ nào, chỉ hôn Ấn Bạch trọn vẹn một phút đồng hồ ngay trước mặt người ta.
Nữ sinh thổ lộ kia cả kinh đến mức vài ngày sau cũng chưa bình tĩnh lại được.
"Ôi, người bây giờ kỳ ghê vậy á, người ta có bạn gái rồi còn đi thổ lộ, không phải tự tìm tai vạ à?"
"Thổ lộ với ai cơ?"
"Ấn Bạch đó."
"..."
Học sinh đi học ở trường mấy học kỳ này đều biết, Ấn Bạch là cấm khu tuyệt đối không thể giẫm lên của Sơ Tranh.
Bạn có thể nhìn, bạn cũng có thể bí mật mơ tưởng, nhưng tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì trước mặt cô.
Nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Nhớ lúc Ấn Bạch học học kỳ 2 năm thứ 2, có một tân sinh viên vừa đến đã tuyên bố muốn theo đuổi Ấn Bạch, cô ta còn làm ra hành động, chặn đường Ấn Bạch ở đủ loại tình huống.
Có người nhắc nhở cô ta không nên trêu chọc Ấn Bạch, hắn đã có chủ rồi.
Thời gian ấy chẳng biết tại sao Sơ Tranh lại không ở trường học, cho nên nữ sinh kia thấy rất kỳ quái, cô ta không trông thấy ai ở bên cạnh Ấn Bạch cả mà, cho rằng mọi người thêu dệt lên.
Hơn nữa cô ta ỷ vào sắc đẹp của mình, cảm thấy không có góc tường nào không đào được.
Sau đó...
Sau đó nữ sinh kia đột nhiên chuyển trường.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tóm lại sau sự kiện đó, thì không còn ai dám đi nhúng chàm vị kia nữa.
Bây giờ đã tốt nghiệp, những chuyện này đều trở thành truyền thuyết.
-
"Bảo bảo, em về rồi à?"
"Ừ... Sao lại loạn thế này?" Sơ Tranh cũng không biết đặt chân ở đâu nữa.
"Tốt nghiệp rồi mà, anh định dọn dẹp lại, vứt hết những thứ không cần đi." Ấn Bạch dọn dẹp ra cho Sơ Tranh một con đường: "Vừa rồi em đi đâu thế?"
"Đưa tiền cho Toàn Tiểu Trúc."
"Hở?"
"Không có gì." Lấy được thẻ cảm ơn nên tâm tình Sơ Tranh rất tốt, đưa một tấm thư mời mạ vàng cho hắn.
"Đây là gì?"
Sơ Tranh ra hiệu hắn tự xem.
Ấn Bạch ngờ vực mở thư mời ra.
Kính gửi Ấn Bạch tiên sinh:
Đặc biệt mời ngài có mặt trong lễ trưởng thành của tiểu nữ...
"Lễ trưởng thành..." Ấn Bạch thấp giọng đọc một tiếng, chậm rãi nhìn về phía Sơ Tranh: "Em còn chưa trưởng thành à?"
Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Em chưa trưởng thành cũng lớn hơn anh."
Ấn Bạch phụt cười ra tiếng: "Bảo bảo, anh lại không nói gì, em hung dữ làm gì."
"Không hung dữ!"
"Được được." Ấn Bạch bày ra dáng vẻ thuận theo "em nói gì cũng đúng": "Nhưng bảo bảo, Huyết tộc chưa trưởng thành cũng có thể..."
Hắn có ý riêng.
"Đương nhiên, Huyết tộc trưởng thành lại không giống con người."
Huyết tộc chú trọng lễ trưởng thành, nhưng lễ trưởng thành này cũng không nhất định được tổ chức vào ngày sinh, mà là trong năm đó, Huyết tộc cho rằng thời gian thích hợp nhất, sẽ cùng tiến hành tổ chức lễ trưởng thành cho tất cả Huyết tộc trưởng thành.
Lần này trừ Sơ Tranh thì còn có mười Huyết tộc nữa.
Trong đó cũng có Lạc Lý.
Đã lâu rồi Sơ Tranh không gặp vị này, không biết có phải Lạc Lý đã nghĩ thông suốt rồi không, mà nhìn có vẻ rất là thuận theo.
Sơ Tranh và mười Huyết tộc tách ra đứng đấy, cô và Lạc Lý đều là Huyết tộc thuần huyết, tất nhiên đứng ở vị trí giữa.
Lạc Lý đột nhiên lên tiếng: "Cô biết tung tích của Côi Lam không?"
Sơ Tranh mắt nhìn thẳng: "Không biết."
Cũng không biết Lạc Lý đang suy nghĩ gì, không lên tiếng nữa.
Lễ trưởng thành có một quá trình, cần một thành viên trong gia tộc đeo tín vật cho Huyết tộc trưởng thành.
Bình thường là do trưởng bối trong gia tộc tiến hành, nhưng cũng có một chút ngoại lệ, ví dụ như bạn đời được gia tộc tán thành cũng được...
Sơ Tranh nhìn thấy Ấn Bạch là người đầu tiên bưng khay đến, ánh mắt lóe lên, nhìn về phương hướng của Gerson.
Vì ngày hôm nay Gerson đã chuẩn bị rất nhiều... Ông ấy lại nhường cơ hội cho Ấn Bạch sao?
Ông ấy thừa nhận Ấn Bạch là bạn đời của cô rồi sao?
"Sao hắn lại đi lên thế?"
"Không phải Gerson thật sự cho hắn vào gia tộc đấy chứ?"
"Hắn là người mang theo thánh khí, về mặt thân phận thì cũng coi như được đấy... Nhưng hắn không phải Huyết tộc thuần huyết mà."
"Gerson chỉ có một đứa con gái như vậy, vậy không phải sau này không thể có hậu duệ thuần huyết sao? Mạch này..."
Thuần huyết vốn đã không nhiều lắm.
Gerson cũng bị không ít người nghe ngóng, Gerson khoát khoát tay, không chút để ý: "Tiểu bạch kiểm kia cũng không sống được bao lâu, sau này lại tìm cho bảo bối nhà tôi một người khác không được sao."
Đám người: "..."
Mẹ!
Thế mà lại cảm thấy nói rất có lý.
Tuổi thọ của nhân loại sao có thể sánh bằng Huyết tộc.
Cho dù vị này không giống lắm, nhưng nghe nói thân thể của hắn vẫn giống nhân loại, cho nên nhiều nhất hắn cũng chỉ có mấy chục năm tuổi thọ.
-
Sau lễ trưởng thành, tất cả mọi người đều biết, Ấn Bạch đã được Gerson công nhận là con rể.
Sơ Tranh lại cảm thấy kỳ quái: "Cha, cha không có ý đồ xấu gì đó chứ?"
Gerson nhẹ hừ một tiếng: "Con nghĩ cha con thành người thế nào hả?"
"..." Ngài không phải là người đâu.
Gerson: "Con đang nghĩ gì đấy?" Ranh con chắc chắn đang mắng mình trong lòng!
"Không có." Sơ Tranh mặt đứng đắn: "Cha thật sự không phản đối chuyện của con và Ấn Bạch nữa à?"
"Phản đối có ích gì? Con chịu nghe lời chắc?" Gerson trợn mắt trừng một cái.
Sơ Tranh hơi trầm mặc: "Vậy chuyện hậu duệ..." Cha đừng lén lút làm ra chuyện gì sau lưng nhé.
Gerson: "Yên tâm, cha con còn trẻ, cho con mấy đứa em trai em gái rất dễ dàng."
Sơ Tranh càng lâm vào trong trầm mặc quỷ dị: "Vậy chúc cha may mắn."
Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, mẹ của nguyên chủ rất khó đối phó, muốn bà ấy sinh thêm một đứa nhóc nữa, có lẽ... Rất khó khăn.
Gerson đại khái cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt khó coi hơn mấy phần.
Nhưng thân là cha già, sao có thể mất mặt trước mặt con gái, nghiêm mặt dạy: "Trông coi kỹ tiểu bạch kiểm kia, nếu xảy ra chuyện, liên minh hỏi tội, thì cha cũng không vớt nổi con đâu!"
"Con hiểu rồi." Thẻ của mình mình bảo vệ.
"Hừ."
Gerson hầm hừ đi ra ngoài.
Ấn Bạch đợi ở bên ngoài, Gerson nguýt hắn một cái, Ấn Bạch co cổ lại: "Chú..."
Gerson nổi giận không chút dấu hiệu báo trước: "Chú gì mà chú? Ai là chú của cậu!"
Ấn Bạch: "..."
Sơ Tranh đi từ bên trong ra theo, vừa vặn nghe thấy câu nói này của Gerson, cô đè bả vai Ấn Bạch lại, nhắc nhở hắn: "Gọi cha."
Ấn Bạch sửng sốt một chút, sau đó vội vàng cúi đầu: "... Ch, cha."
"Hừ!"
Gerson bước đi mang gió, cực nhanh biến mất trước mặt hai người.
"Chú..." Ấn Bạch dừng một chú, đổi giọng: "Có phải cha vẫn không thích anh không?"
Sơ Tranh sờ đầu thiếu niên: "Em thích anh là đủ rồi."
Thần sắc thấp thỏm của Ấn Bạch dần dần trở nên nhu hòa: "Em sẽ mãi mãi thích anh chứ?"
"Ừ."
Thiếu niên thở ra một hơi, nghiêm túc nói: "Anh cũng sẽ mãi mãi thích em."
Bàn tay Sơ Tranh trượt từ đỉnh đầu thiếu niên xuống mi tâm hắn, đầu ngón tay trượt đến chóp mũi, nhẹ nhàng vuốt: "Tốt nhất là vậy."
Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung, khóe môi thiếu niên chậm rãi cong lên.
*
VỊ DIỆN THỨ 61 HOÀN TẤT!