Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Liên tiếp hai ngày trạng thái của Ấn Bạch đều không tốt lắm, Sơ Tranh hỏi hắn, hắn cũng chỉ lắc đầu.
Nhưng trừ như vậy thì Ấn Bạch chủ động hơn nhiều, thậm chí sẽ chủ động mời cô làm vận động 404 không cho phép miêu tả.
Sơ Tranh cũng không phải chính nhân quân tử gì, thẻ người tốt mời, đương nhiên cô đồng ý không chút do dự.
Nhưng Ấn Bạch càng như thế, Sơ Tranh lại càng thấy kỳ quái.
Sơ Tranh bảo A Quỷ đi thăm dò xem vào ngày Ấn Bạch bắt đầu không thích hợp đã gặp những ai, đã làm những gì, phải kỹ càng từng phút.
A Quỷ: "..."
Sao tôi khổ thế này.
-
"Bảo bảo, anh muốn về nhà nghỉ ngơi." Ấn Bạch từ chối lời mời đi xem phim của Sơ Tranh, cười cười với cô: "Lần sau được không?"
"Ừ."
Sơ Tranh tiện tay vứt vé xem phim đi, trực tiếp quay người đi.
Ấn Bạch đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Sơ Tranh rời đi, thật lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn muốn nói với cô... Nhưng hắn không biết nên bắt đầu thế nào.
Ấn Bạch xác định Sơ Tranh đã đi xa, nhặt vé xem phim lên, kẹp vào trong sách, chầm chậm đi về nhà.
"Ồ, Tiểu Bạch... Làm sao đây?" Ấn Bạch vừa đi ra khỏi cổng trường, thì thấy Gerson dựa vào chiếc xe thể thao lòe loẹt, vẫy tay với hắn.
Ấn Bạch: "... Chú... Chú."
"Bảo bối nhà tôi đâu?"
"... Đi rồi ạ."
"Hả?" Gerson kỳ quái: "Nó bỏ cậu lại một mình à?"
"... Dạ."
Gerson nhíu mày, một lát sau nở nụ cười hòa ái: "Lên xe đi, đưa cậu về nhà."
Ấn Bạch nuốt một ngụm nước bọt, xét thấy Gerson cũng không dùng giọng điệu hỏi thăm, run rẩy lên xe.
Gerson lái xe cũng hệt như đua xe vậy, Ấn Bạch sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, cũng không muốn ngồi xe của ông ấy lần nào nữa.
Gerson đưa người đến nơi xong cũng không đi, vậy mà lại theo hắn lên lầu.
Ấn Bạch không còn cách nào, đành phải mở cửa cho Gerson vào.
"Ôi, chỗ này sao mà nhỏ thế?" Gerson đi lên chính là một trận ghét bỏ: "Bảo bối nhà tôi cũng chịu được à?"
Ấn Bạch nhấp môi dưới, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm.
Gerson sờ cằm: "Không phải liên minh sắp xếp chỗ ở cho cậu à, sao cậu không đi? Chỗ kia tôi đã xem qua rồi, cũng không tệ lắm, chắc bảo bối sẽ thích."
Gerson nói nửa ngày, phát hiện tiểu bạch kiểm của bảo bối nhà mình thế mà lại không nói câu nào.
"Sao cậu không nói chuyện?"
Ấn Bạch: "Chú... Có chuyện gì không?"
"Không có chuyện gì, tới thăm bảo bối nhà tôi." Gerson không khách khí nằm dài trên sofa: "Lúc nào nó mới về?"
"Không... Không biết ạ."
Gerson quan sát Ấn Bạch trên dưới: "Hai đứa cãi nhau?"
Ấn Bạch lắc đầu.
Gerson chậc một tiếng, cũng không nhiều lời, chỉ huy Ấn Bạch: "Đi, lấy cho tôi chút đồ ăn tới đây."
Chiêu đãi Huyết tộc chỉ có huyết tương, Ấn Bạch lấy huyết tương tới, Gerson ghét bỏ nhìn một chút: "Có vị gì khác không?"
Ấn Bạch lại đến tủ lạnh lấy hai vị khác đến, nhưng Gerson vẫn ghét bỏ.
"..."
"Có vị chocolate không?"
Ấn Bạch nghĩ nghĩ, lắc đầu.
"Vị coca?"
Ấn Bạch tiếp tục lắc đầu.
"Vị rượu vang?"
Ấn Bạch chớp mắt, nhớ tới còn một thùng chưa mở, hình như viết vị rượu vang, hắn nhanh chóng ôm tới.
Gerson xác định là vị mình muốn, hài lòng nằm dài trên ghế sofa bắt đầu hút bẹp bẹp.
Ấn Bạch mờ mịt đứng trong phòng khách, không biết nên làm gì.
"Không cần quan tâm đến tôi, làm bài tập của cậu đi." Gerson tự mở TV, lấy tư thế chủ nhà phất phất tay, bảo Ấn Bạch làm chuyện của mình.
Ấn Bạch: "..."
Ấn Bạch hít sâu, vừa định quay người, thì nghe thấy chỗ cửa phòng vang lên một tiếng vang rất nhỏ.
Cô về rồi sao?
Cửa phòng mở ra, người tiến vào lại không phải là Sơ Tranh, mà là cha của Ấn Bạch.
Ấn Bạch: "..."
Cha Ấn Bạch: "..."
Một người đàn ông rất đẹp đang nằm trên ghế sofa, thiếu niên đứng trong phòng khách, trên TV chiếu Anime, căn phòng tối đen...
Cha Ấn Bạch xém chút cho là mình đi nhầm phòng.
"Cha." Ấn Bạch gọi một tiếng: "Sao cha lại về?"
Cha Ấn hoàn hồn, nhìn về phía người đàn ông trên ghế sofa: "Vị này là?"
Khi Gerson nghe thấy một tiếng cha của Ấn Bạch thì đã ngồi dậy, khôi phục dáng vẻ đứng đắn: "Xin chào, tôi là cha... Anh trai của bạn gái Tiểu Bạch."
"Bạn gái?" Cha Ấn càng ngơ ngác hơn: "Con có bạn gái từ lúc nào vậy?"
"... Lúc trước." Ấn Bạch ngập ngừng một tiếng.
Cha Ấn nhíu mày, trong lòng vẫn rất ngờ vực, ánh mắt nhìn Gerson lộ ra vẻ cổ quái, vị anh trai này cũng đẹp quá đi thôi?
Hơn nữa sao lại không thấy bạn gái?
Không phải Ấn Bạch lừa mình chứ?
Ông nghe nói người tuổi trẻ bây giờ, thích nam...
Cha Ấn ngăn chặn nghi hoặc trong lòng, đi từ ngoài cửa vào, vừa nói chuyện với Gerson, vừa quan sát ông ấy.
Gerson ăn nói vừa vặn, mặc dù vừa rồi vừa nhìn thì hơi... Nhưng cha Ấn nói chuyện mấy câu thì ấn tượng đã tốt lên không ít.
Cha Ấn thấy trên bàn có sữa chua, đúng lúc đang khát nước, theo bản năng đi lấy.
Sắc mặt Gerson và Ấn Bạch đồng thời biến đổi, Ấn Bạch bổ nhào qua đè hộp sữa chua lại: "Cha, những thứ này đều quá hạn rồi."
"Quá hạn?" Ấn cha chỉ vào hộp bị Gerson mở: "Vậy sao con còn cho người ta uống."
"Con... Con vừa nhớ ra." Ấn Bạch ôm toàn bộ ném vào trong rương: "Xin lỗi, để con đi vứt ngay."
"Ôi thằng bé này, để khách uống đau bụng thì làm sao?" Cha Ấn đứng dậy đi đến tủ lạnh: "Cha xem xem trong tủ lạnh..."
"Cha, để con!"
Ấn Bạch vội đặt rương xuống, đoạt trước một bước chạy đến chỗ tủ lạnh, lấy đồ uống bên trong ra.
Cha Ấn nhíu mày nhìn hắn: "Con làm sao thế?"
Cử chỉ này sao mà kỳ kỳ quái quái?
Nhịp tim Ấn Bạch đập như sấm: "Không, không sao, cha vất vả lắm mới về được một lần, con, con chỉ là quá lâu không gặp được cha."
Ấn Bạch vừa nói ra câu này, sắc mặt cha Ấn lập tức lộ ra mấy phần áy náy: "Xin lỗi con, cha bận rộn công việc..."
"Không sao, không sao, con biết mà." Ấn Bạch đóng tủ lạnh lại, dựa vào tủ lạnh: "Cha mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, cha còn chưa ăn cơm đúng không? Con nấu cho cha mấy món nhé."
Cha Ấn không nghi ngờ gì, gật gật đầu đi về phía phòng khách.
Ấn Bạch dựa vào tủ lạnh trượt xuống, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Hắn thừa dịp cha Ấn nói chuyện với Gerson, nhanh chóng lấy hết huyết tương trong tủ lạnh ra, nhét vào góc mà cha Ấn tuyệt đối sẽ không tìm được.
Làm xong những chuyện này, Ấn Bạch nặng nề thở phào.
Nhưng hơi thở này còn chưa kịp đi xuống, thì ở phía cổng lại vang lên tiếng mở cửa, một giây sau cửa mở ra, Sơ Tranh kéo theo một người đàn ông vào nhà.
Tràng diện lần nữa lâm vào trong xấu hổ.
Sơ Tranh: "..." Xảy ra chuyện gì?
Gerson phản ứng nhanh hơn, đứng dậy nghênh đón: "Em gái, sao giờ em mới về, ôi, em họ làm sao thế này?"
Gerson đỡ lấy Lâu Minh, một cước đá vào chân hắn ta, sắc mặt Lâu Minh vốn đã khó coi, giờ càng thêm khó coi hơn.
Gerson còn đặc biệt khoa trương: "Chân sao thế?"
Lâu Minh không hiểu thấu, dưới ánh mắt uy hiếp của Gerson, chỉ có thể cắn răng: "Không... Không sao, bị va phải."
Sơ Tranh trầm mặc nhìn Gerson biểu diễn.
"Anh dẫn chú đi bệnh viện khám nhé." Gerson quay đầu nhìn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của cha Ấn, lễ phép giới thiệu: "Đây là em họ của chúng tôi, chân bị thương, tôi phải đưa nó đến bệnh viện, xin lỗi không tiếp chuyện được rồi."
Sắc mặt Lâu Minh cực kỳ khó coi, cha Ấn vội vàng nói: "Đi đi đi đi."
Gerson túm Lâu Minh đi ngay.
Sơ Tranh khẽ ngăn lại, thấp giọng nói: "Trông chừng hắn, đừng để hắn chạy."
Gerson làm một dấu tay OK, túm Lâu Minh đi ra ngoài.