Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiếng binh khí va chạm và tiếng rống giận dữ của ma thú đan xen vào nhau, giữa đao quang kiếm ảnh, thỉnh thoảng có vết máu bay qua không khí, rơi xuống đất, nhuộm đỏ một mảnh đất đai.
Nhân loại và ma thú có số lượng ngang nhau, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.
Hai bên đều giết đỏ cả mắt, muốn liều mạng với đối phương.
Sạt ——
Sàn sạt ——
Âm thanh cổ quái từ trong rừng truyền đến, nhưng bị tiếng đánh nhau che lấp, cũng không rõ rệt.
Mãi đến khi có con ma thú bị đạp bay, đổ vào biên giới, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy có người đang đứng giữa bụi cậy.
Người kia nhìn xuống nó từ trên cao, ánh mắt lạnh như băng, giống như nhìn một vật chết.
Là nhân loại! Còn là một cô gái!
Nhân loại và ma thú thế bất lưỡng lập!
Ngươi chết chắc rồi!
Ma thú vừa định "ngao" một tiếng, cô gái trong lùm cây nhấc chân, đạp một cước trên mặt nó.
Ma thú từ "ngao" chỉ gào thành "a".
Ma thú cũng không kịp phản kháng, trước mắt có bóng đen phủ xuống, tiếp đó trên người bỗng trầm xuống.
Quan tài màu đen bay ra khỏi lùm cây, đè lên con ma thú kia.
Quỷ dị chính là quan tài bình ổn vững vàng rơi xuống đất, không hề nhếch lên nửa phần.
Nhân loại và ma thú đang đánh nhau đồng thời dừng tay.
Hình ảnh giống như bị người ta ấn nút tạm dừng vậy.
Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người cô gái đứng cạnh quan tài.
Đây... Đây là tình huống thế nào vậy?
Một cô gái nhỏ trắng trẻo xinh đẹp và... Quan tài? Đây là tổ hợp gì?
"Ngao!"
Không biết là con ma thú nào ngao một tiếng trước, tiếp đó con ma thú cách Sơ Tranh gần nhất bay nhào qua.
"Cẩn thận!"
Có người hét lên một tiếng.
Cô gái đứng bên cạnh quan tài mặt không cảm xúc vung tay lên, chỉ một chút nhẹ nhàng như thế, ma thú trực tiếp bay ra ngoài.
Đập trên thân cây bên cạnh, thân cây rắc một tiếng, ầm ầm đổ xuống, làm bụi đất bay lên.
Đám người: "..." Đậu má!
Chúng ma thú: "..." Đậu má!
Cô gái phất phất tay, chậm rì rì nói: "Trước hết để ta làm chút chuyện xong rồi đánh."
Một chiêu kia của Sơ Tranh làm đám ma thú kinh sợ, bọn nó không dám công kích nữa.
Nhân loại bên này lập tức lên tiếng: "Cô nương, xin hỏi ngài là?"
Sơ Tranh đảo mắt qua đám bọn họ: "Trên người các ngươi có ma thú linh hạch không?"
Ma thú linh hạch?
Có lẽ là Sơ Tranh hỏi quá nghiêm túc, có người nhịn không được trả lời: "Không... Không có."
Sơ Tranh yên tĩnh một giây: "Đều không có?"
Những người kia đều lắc đầu.
Ma thú linh hạch không chỉ khó lấy, còn phải có Tịnh Ma Sư tịnh hóa, cho nên dù họ đã từng lấy được linh hạch, thì bây giờ trên người cũng không có nữa.
Sơ Tranh: "..."
Vất vả lắm mới tìm được người, sao lại không có chứ!!
Thế này không phải chơi ta à?
Sơ Tranh cảm thấy chuỗi đếm ngược treo trên đầu mình càng thêm dồn dập hơn.
Ánh mắt cô rơi trên người những ma thú này.
Những con ma thú này...
Chắc là có linh hạch nhỉ?
Sơ Tranh nhẹ vỗ vào quan tài một cái, có chủ ý.
Chúng ma thú: "..."
Ánh mắt nhân loại này sao lại là lạ thế nhỉ?
-
Một nén hương sau.
Sơ Tranh hung hãn giẫm lên một con ma thú, ép nó giao linh hạch ra.
Ma thú còn lại đã đứng trên một đường, đang trợn trừng trừng mắt nhìn Sơ Tranh, không ít ma thú đều đã bị thương.
Nhân loại đứng ở một bên khác, rất mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chúng ta là ai, chúng ta ở đâu, chúng ta đang làm gì?
Vì sao cô gái này lại hung tàn như vậy!?
Con ma thú bị Sơ Tranh giẫm lên rất không có tôn nghiêm nằm rạp dưới đất, tặng cho Sơ Tranh một cái lườm nguýt.
Ma thú đủ tu vi thì sẽ biết nói, nhưng mấy con này hiển nhiên vẫn chưa biết.
Bởi vậy chỉ có thể dùng ánh mắt biểu thị ý tứ của chúng nó: Nằm mơ! Dù ta chết cũng không cho ngươi.
Lúc này Sơ Tranh còn không biết ma thú có ý nghĩ thà chết cũng không thể để nhân loại chiếm hời.
Cho nên dưới sự uy hiếp của cô, ma thú trực tiếp hai mắt lật một cái, hôn mê.
Lại xem trong cơ thể, làm gì còn linh hạch nữa.
Sơ Tranh có chút mờ mịt.
Sơ Tranh thuận tay bắt con thứ hai, con này càng tốt hơn, không cần Sơ Tranh nói, trực tiếp nằm đất.
"Chuyện đó... Cô nương, cô... Cô như thế sẽ không lấy được linh hạch đâu."
Có người yếu ớt lên tiếng nhắc nhở.
"Hả?"
Người kia vội vàng phổ cập khoa học cho Sơ Tranh nghe.
Đừng thấy nhiều ma thú thế mà nhầm, ma thú linh hạch không dễ lấy được đâu.
Rất nhiều ma thú trước khi bị bắt lại, hoặc trước khi thua trận, dù tình nguyện hủy đi linh hạch, cũng không muốn để lại cho con người.
Cho nên muốn lấy được ma thú linh hạch, thì cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật.
Vừa phải đánh bại ma thú, lại phải bảo đảm ma thú sẽ không tự hủy đi linh hạch.
Sơ Tranh: "..."
Khó như thế?
Quá làm khó một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta rồi!!
Sơ Tranh xắn tay áo.
Con gái sao có thể bị chút độ khó ấy đánh bại chứ.
Sơ Tranh bóp cổ tay, lần nữa nhìn về phía nhóm dê đợi làm thịt.
Ta đến đây!
Chúng ma thú: "..."
Vì sao lại có cảm giác bất an nhỉ?
-
Nhân loại chết lặng nhìn Sơ Tranh gõ ngất toàn bộ đàn ma thú y như gõ củ cải.
Tốc độ của cô có phải quá nhanh rồi không?
Mẹ nó đây... Là người sao?
Ma thú đều chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê.
Sơ Tranh đuổi theo hai con ma thú chuẩn bị chạy trốn, cách quan tài hơi xa, thân thể đã bắt đầu mất sức.
Cô nhanh chóng đánh ngất con cuối cùng, mấy bước vọt về bên cạnh quan tài.
Quan tài giống như đạo cụ hồi máu, cô chỉ vừa đi qua, thể lực bị xói mòn đã dần dần khôi phục.
Sơ Tranh duy trì tư thế cao quý lãnh diễm, dựa vào quan tài hồi máu, thuận tiện tiếp nhận ánh mắt quan sát của đám người kia.
"Cô nương... Xin hỏi ngài thuộc môn phái nào vậy?" Lợi hại như vậy, nhất định là đại tông môn.
"..."
Nói thật, ta cũng không biết.
Thân thể này có lai lịch ra sao ta cũng không biết.
Chỉ biết tên là Trầm Âm.
Ôm nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, Sơ Tranh quyết định không nói, nghiêm khuôn mặt nhỏ giả bộ cao thâm.
【 Tiểu tỷ tỷ, sắp gấp đôi nha! 】 Giọng nói mong chờ của Vương Giả đột nhiên truyền tới.
Sơ Tranh không hoảng chút nào, trên mặt đất có nhiều con thế kia, gấp đôi cũng đủ.
Đại lão không sợ hãi!
【...】 Mẹ!
Sơ Tranh giống như đã nghe thấy được Vương bát đản mắng câu thô tục.
"Các ngươi, lấy linh hạch của bọn nó ra." Sơ Tranh tiện tay chỉ người.
Người bị điểm đến: "..."
Một mình cô gái này có thể đánh ngã nhiều ma thú như vậy, bọn họ cảm thấy... Nhất định phải nghe lời!
Lập tức có người bắt đầu móc linh hạch.
Sơ Tranh dựa trên quan tài nhìn.
Những người còn lại, sắc mặt không đồng nhất, tâm tư khác biệt, suy đoán lai lịch của cô gái này.
Sơ Tranh không để ý đến ánh mắt của bọn họ, cô đang nghĩ... Thân thể này hình như khá trâu bò.
Vừa rồi gần như cô không hề sử dụng ngân tuyến.
Khi cô động thủ thì sẽ có một cỗ lực lượng, có thể làm cho cô ra tay theo bản năng.
Nhưng khi nguyên chủ ở trong thân thể này...
Được rồi, nguyên chủ không có quan tài.
Không có quan tài, thân thể này chính là một bệnh nhân tàn tạ đến không ra dáng.
Ngón tay Sơ Tranh vuốt ve mép quan tài.
Một đại lão như ta ngày nào cũng kéo theo cái quan tài thì còn ra thể thống gì nữa?
Chơi ta à!
Nội tâm Sơ Tranh phát điên một trận, bực bội đến mức muốn đạp nát quan tài.
Liếc mắt qua nhìn thấy có người tới, Sơ Tranh nhịn xúc động xuống, liếc nhìn người kia.
Người kia không khỏi hơi sợ hãi: "Cô, cô nương, linh hạch đã lấy ra hết rồi." Ma thú linh hạch bay ra từng luồng khí đen, giống như vật báo điềm chẳng lành.
Sơ Tranh ghét bỏ chọn lấy ba cái, cũng ném cho đối phương một cái túi: "Ta mua."
"???" Cái gì?
Đầu óc cô gái này không có vấn đề đấy chứ?
Thứ này không phải của ngài sao?