Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Anh nói cái gì?"
Trác thiếu cất cao giọng, tất cả mọi người chấn động đến mức giật mình một cái.
Làm sao đây?
Tiêu Điển nhận được điện thoại đầu tiên là mờ mịt, sau đó là khiếp sợ, cuối cùng là mừng rỡ.
Tâm tình biến hóa như vậy, đám người thấy rất rõ ràng.
Lại nhìn dáng vẻ muốn giết người của Trác thiếu, đám người cảm thấy hai cuộc điện thoại này cực kỳ quan trọng.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Sơ Tranh cũng vang lên.
Cô gái lấy điện thoại di động ra, nhận điện thoại, vài giây sau, chỉ nhẹ nhàng nói: "Biết rồi."
Tắt điện thoại, cô ngước mắt nhìn về phía Tiêu Điển và Trác thiếu.
"Đều đã nhận được tin tức rồi chứ? Vậy tôi không thuật lại nữa, còn có vấn đề gì không?" Làm một người tốt, rất tình nguyện vì làm... Giải đáp vấn đề của các ngươi.
Đám người: "..." Chúng tôi còn chưa biết gì mà!
Điện thoại trong tay Trác thiếu sắp bị gã bóp đến biến hình, gân xanh trên mu bàn tay bạo khởi.
Vừa rồi người của gã nói, Tiêu gia bên kia đột nhiên có người đến giao thiệp, muốn đón lấy cục diện rối rắm của Tiêu gia.
Trác thiếu không muốn tin tưởng chuyện có liên quan đến Sơ Tranh.
Nhưng mà chuyện trùng hợp như thế...
Gã không thể không tin.
Thật sự là do cô làm.
Sao cô làm được?
Phí gia...
Không đúng, người của Phí gia sao lại vì một đứa con nuôi mà làm ra chuyện như vậy được.
Vậy còn ai có năng lực lớn như vậy!
Trác thiếu gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Rốt cuộc cô là ai?"
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Người tốt."
Trác thiếu: "???"
Trác thiếu dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Sơ Tranh mấy giây.
Thứ đồ gì?
Người tốt cái gì?
Đầu óc người này không có bệnh đấy chứ?
[Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad của Hạ Lan Tâm Nhiên, những nơi khác đăng bản edit của Hạ Lan Tâm Nhiên đều là ăn cắp! Đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng Editor!]
-
Bầu không khí giữa Sơ Tranh và Trác thiếu rất quỷ dị, một số người trong đám người thông qua mạng lưới quan hệ, đã thăm dò được tin tức.
Biết được Tiêu gia bên kia có động tĩnh, không ít người đều hơi kinh ngạc.
Vậy mà lại có người thật sự giúp Tiêu gia...
Hơn nữa còn không thoát được quan hệ với cô gái này.
Mấy người vừa rồi nói năng lỗ mãng, lúc này gương mặt hơi nóng hổi, giống như bị người ta vả cho hai bạt tai vậy.
Tiếng nghị luận mồm năm miệng mười càng thêm chói tai.
"Không phải cô ta là con nuôi của Phí gia sao? Tôi nghe nói nhà cha nuôi cô ta chỉ có thể coi là có chút tiền, sau khi ly hôn, phần lớn tài sản đã trả lại cho mẹ nuôi cô ta, sao cô ta lại có bản lĩnh này được?"
"Cậu hỏi tôi tôi biết đi hỏi ai, tôi cũng muốn biết đây này."
"Có phải sau lưng cô ta còn có người..."
Sơ Tranh không để ý đến lời nghị luận của những người kia, quay đầu nhìn Tiêu Điển.
Tiêu Điển kích động xong, đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, anh ta lập tức nói: "Mạc tiểu thư..."
Muốn nói gì đó, nhưng liếc nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trác thiếu, lại nuốt lời muốn nói về.
"Về đi." Sơ Tranh tùy ý nói: "Không cần cảm ơn tôi, tôi có mục đích của tôi."
Tiêu Điển muốn hỏi là mục đích gì.
Nhưng chẳng biết tại sao, nhìn vào ánh mắt tỉnh táo bình thản của Sơ Tranh, thì đến một chữ cũng không hỏi ra được.
Tiêu Điển nhìn Trác thiếu, cuối cùng cúi đầu với Sơ Tranh một cái, sau đó rời đi từ cửa lớn.
Lúc này Trác thiếu còn có thể nói gì? Tiếp tục vả mặt mình à?
"Mạc Sơ Tranh, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này, hãy đợi đấy." Gã ngược lại muốn xem xem, là người sau lưng cô lợi hại, hay là Trác gia lưng tựa Thôi gia lợi hại hơn.
Trác thiếu buông lời hung ác, sau đó theo sát Tiêu điển rời đi.
Trác thiếu vừa đi, những người còn lại ở đây hai mặt nhìn nhau, bầu không khí xấu hổ quỷ dị.
Liễu Kim Lê kéo Sơ Tranh đi sang bên cạnh, không khí ngưng kết lúc này mới lưu thông một lần nữa.
"Cô muốn đối phó với Trác gia làm gì?"
"..." Nói ra có lẽ mi không tin, ta cũng không biết. "Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ!" Ừm! Không sai, đúng là như vậy!
"... Đao này của cô nạm vàng à!" Liễu Kim Lê kêu rên một tiếng.
Sơ Tranh thật lòng nghĩ nghĩ: "... Nạm kim cương đi."
Liễu Kim Lê: "..."
Liễu Kim Lê không muốn nói chuyện với tiểu huynh đệ bát quái nữa.
Hoàn toàn không hiểu rõ tiểu huynh đệ này đang suy nghĩ gì.
"Nhưng mà... Cô thật sự có thể giúp Tiêu gia à?" Bây giờ Tiêu gia cũng đã sắp xong đời rồi, chỉ có lượng lớn tài chính rót vào, mới có thể khiến cho họ khởi tử hồi sinh.
"Đương nhiên."
"..." Cô thật tự tin.
Liễu Kim Lê không khỏi nhớ tới lần đó ở khách sạn.
Có thể làm cho anh họ cô ấy ăn mặc thế kia đứng trong hành lang.
Thân phận địa vị của người kia tất nhiên sẽ không thấp.
Cho nên đó là người sau lưng cô sao?
Cứ luôn cảm thấy đã từng nghe thấy giọng nói đó ở đâu rồi...
Liễu Kim Lê cảm thấy với tính cách của anh họ nhà mình, sẽ không phải đối với ai cũng cung cung kính kính...
Trong đầu cô ấy đột nhiên hiện lên một cái tên.
Phí Giáng!
Không... Không thể nào?
Liễu Kim Lê nhịn không được nhìn về phía Sơ Tranh, cô và kẻ điên của Phí gia kia có quan hệ?
Nhưng nếu như là hắn, vậy thì chuyện của Tiêu gia sẽ rất dễ dàng...
Nhưng nếu là kẻ điên Phí Giáng kia, thì Liễu Kim Lê lập tức không nhịn được mà dựng đứng cả lông tơ.
Cô ấy vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ vì sao vị anh họ tra nam của mình lại có thể chơi cùng Phí Giáng.
-
Xảy ra một chuyện như thế, người có quan hệ không tệ với Trác thiếu đều lấy cớ rời đi.
Nhưng dù đám người này đi rồi, thì người ở lại vẫn còn không ít.
Thôi Nhàn Ngọc cũng ở trong đó.
Màn kịch vừa rồi, vị người thừa kế của Thôi gia này không có bất kỳ biểu thị gì.
Trác thiếu cũng không tìm Thôi Nhàn Ngọc cáo trạng...
Sơ Tranh phát giác được ánh mắt Thôi Nhàn Ngọc, trực tiếp liếc mắt nhìn sang, không kiêu ngạo không tự ti đối đầu với ánh mắt hắn ta.
Thôi Nhàn Ngọc đứng dậy, cầm hai ly Champagne tới, đưa một ly trong đó cho cô: "Mạc tiểu thư, có thể làm quen một chút không?"
Có thể được người thừa kế của Thôi gia chủ động làm quen, đây là chuyện mà biết bao nhiêu người mong muốn.
Nhưng người trong cuộc vô cùng lạnh lùng: "Không thể."
"..."
Thôi Nhàn Ngọc rất ít khi gặp phải loại tình cảnh xấu hổ này, cho dù không chào đón, thì công phu mặt ngoài vẫn phải duy trì chứ?
Cô gái này đến cả chút mặt mũi cũng không thèm cho luôn.
Thôi Nhàn Ngọc đã nhìn quen sóng to gió lớn, cũng không xấu hổ, tiện tay đặt ly Champagne kia ở trên bàn bên cạnh.
Màu sắc của Champagne rất xinh đẹp, ánh sáng dọc theo thủy tinh, chiết xạ ra ánh sáng nhỏ vụn, khảm nạm vào trong cặp mắt của Thôi Nhàn Ngọc, lại có chút rực rỡ chói lọi.
Thôi Nhàn Ngọc xứng đáng với cái tên của hắn ta.
Có cảm nhận của ngọc đẹp, nhưng mà có tân trang thế nào, thì đó cũng là một loại đá.
Thực chất bên trong hắn ta và Phí Giáng là một loại người.
"Mạc tiểu thư khá thú vị." Nụ cười của Thôi Nhàn Ngọc cực kỳ mê người, âm cuối cũng kéo thật dài.
"Anh cũng rất thú vị."
"Ồ?" Dường như Thôi Nhàn Ngọc cảm thấy hứng thú: "Tôi thú vị chỗ nào?"
"Anh sẽ không muốn biết."
"Mạc tiểu thư không nói, sao lại biết tôi không muốn biết?"
"..." Ta sợ ngươi biết sẽ giết ta diệt khẩu, sau đó bị ta cạo chết.
"Vì tốt cho anh." Sơ Tranh nói lời thấm thía: "Lòng hiếu kỳ của Thôi tiên sinh vẫn đừng nên quá nặng."
"..."
Sơ Tranh xoay người đi sang một bên khác, cho dù Thôi Nhàn Ngọc muốn hỏi, cũng phải cố kỵ thân phận của mình, cuối cùng chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn.
Thật lâu sau, Thôi Nhàn Ngọc dùng ngón trỏ sờ lên cằm, thấp giọng cười lẩm bẩm: "Có chút thú vị..."
-
Địa điểm đua xe không ở đây, thời gian gần tới, mọi người cùng nhau đến bãi đua xe.
Sơ Tranh ngồi trên xe Liễu Kim Lê.
"Anh họ cô đâu?" Lúc Sơ Tranh lên xe, cô nhìn lướt qua, không nhìn thấy Sở Chiếu Ảnh.
"Không biết." Liễu Kim Lê đã ngồi lên xe, hất tóc mái lên, hào hứng nói: "Mau lên xe đi, tài xế già mang cô bay!"
Sơ Tranh đột nhiên cảm thấy chốt cửa khá nóng.
Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nếu không... Rút lui trước đi?