*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Trên mặt Mạc Hướng Thu có chút không nhịn được, nghi ngờ con nuôi của ông ta trộm đồ, như thế không phải là vả vào mặt ông ta sao.
"Đại quản gia, bị mất thứ gì vậy? Có phải là tính sai rồi không? Đứa con gái này của tôi rất nhát gan, không thể nào trộm đồ được." Lúc này dù thế nào Mạc Hướng Thu cũng phải nói chuyện giúp Sơ Tranh.
"Đồ bị mất rất quan trọng, không tiện báo cáo." Đại quản gia nói.
"Vậy ông đã tìm được chưa?" Sơ Tranh không kiêu ngạo không tự ti nhìn đại quản gia.
"..." Đại quản gia đột nhiên ngừng lại.
Tuy có giám sát làm chứng, nhưng Sơ Tranh chỉ xuất hiện bên ngoài gian phòng, cửa phòng nằm ở góc chết của giám sát, rốt cuộc cô có đi vào hay không thì cũng khó mà nói được.
Bây giờ còn chưa tìm được chứng cứ...
Lời khai của người hầu kia cũng không biết là thật hay giả.
Đại quản gia: "Sơ Tranh tiểu thư có thể giải thích một chút xem tại sao lại xuất hiện ở đó không?"
Sơ Tranh nhớ lại: "Phí Tẫn Tuyết bảo tôi đến đó."
"Tẫn Tuyết tiểu thư bảo ngài đến đó làm gì?" Đại quản gia nghi hoặc.
Sơ Tranh trầm ngâm một lát, rất thật lòng: "Vì vu oan hãm hại tôi?"
Đại quản gia: "..."
Lời này của cô nói đến hơi to gan nha.
Đại quản gia hít sâu một hơi: "Sơ Tranh tiểu thư, xin ngài báo rõ chi tiết."
"Tôi đang nói thật." Sơ Tranh thái độ thờ ơ: "Ông muốn tin hay không thì tùy."
"Mạc Sơ Tranh!" Mạc Hướng Thu tức giận đến mức xém chút đánh người: "Rốt cuộc con đã làm gì? Mau nói đi!"
Sơ Tranh: "..."
Chính là con chó điên Phí Tẫn Tuyết kia gọi nguyên chủ đi mà.
Mục đích của Phí Tẫn Tuyết đúng là làm cho nguyên chủ xuất hiện ở đó, cho nên khi nguyên chủ đến căn bản không tìm được Phí Tẫn Tuyết, chỉ cho là cô ta lại đang đùa giỡn mình, nên rất nhanh đã rời đi.
Sơ Tranh một mực chắc chắn chính là Phí Tẫn Tuyết bảo cô đến đó.
Cô không làm gì cả, chỉ đi một vòng rồi đi.
Dáng vẻ nghiêm túc ấy thật sự làm cho không ai có thể hoài nghi cô.
Mà xác thực Sơ Tranh cũng đang nói lời thật...
Đại quản gia nhìn cô vài lần, ánh mắt tối nghĩa lại phức tạp, một hồi lâu sau, ông ta khẽ gật đầu: "Hi vọng Sơ Tranh tiểu thư thật sự nói thật. Quấy rầy Sơ Tranh tiểu thư rồi, lát nữa tôi sẽ cho người đưa quà an ủi đến cho Sơ Tranh tiểu thư."
Đại quản gia cho người trong phòng rút lui, sau đó dẫn người nghênh ngang rời đi, cũng không cảm thấy bọn họ tùy tiện hoài nghi người, hoặc là dẫn người đến lục soát thì có gì không ổn.
Những người khác cũng không dám có lời oán giận, đưa mắt nhìn đại quản gia rời đi.
Mạc Hướng Thu nghĩ mãi mà không ra.
"Rốt cuộc..."
Sơ Tranh đẩy Mạc Hướng Thu ra ngoài cửa, đóng sầm cửa phòng lại.
Mạc Hướng Thu xém chút bị đụng vào mũi, trừng mắt, nhìn cánh cửa trước mặt, lửa giận vọt lên tận đỉnh đầu.
Phản rồi!
Con nhóc này hôm nay uống lộn thuốc à?
Mạc Hướng Thu đột nhiên nhớ tới mùi rượu trên người cô, không phải là uống nhiều quá nên say mèm ra rồi chứ?
Lúc này Mạc Hướng Thu không có tâm tình quan tâm đến Sơ Tranh, ông ta càng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hơn, cho nên Mạc Hướng Thu cũng rời đi theo.
Phí gia hôm nay đã định trước sẽ không thể yên bình được.
-
Sơ Tranh đi tắm rửa một cái, tắm sạch mùi rượu trên người, nhưng không biết nguyên chủ bị rót bao nhiêu, đến giờ vẫn còn chút mùi.
Vương bát đản có thể làm cô tỉnh rượu, cho nên bây giờ cô không cảm thấy khó chịu gì.
Sơ Tranh chờ trong phòng tầm hơn hai tiếng, có người hầu đến gõ cửa phòng cô.
"Sơ Tranh tiểu thư, đây là canh giải rượu và bữa ăn khuya mà đại quản gia bảo chúng tôi chuẩn bị cho ngài." Người hầu đẩy xe đồ ăn, thái độ rất tốt nói chuyện với Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Thật sự có bữa ăn khuya?
Ngôn linh của nguyên chủ thật sự có hiệu quả? Vậy không phải ta có thể dùng một câu diệt thế sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, bất kỳ lực lượng gì cũng đều có hạn chế, cô đừng có mà suy nghĩ hão huyền nữa? 】
Trong game mà còn không thể thỏa mãn ta một chút à? Mi có được không thế!
【...】
Vương Giả lựa chọn im lặng là vàng.
Sơ Tranh cũng chỉ tùy tiện nghĩ, cô tránh sang bên cạnh nhường đường: "Để trong phòng đi."
Người hầu đưa đồ vào phòng, cấp tốc lui ra ngoài.
Trong biệt thự này, trừ nguyên chủ, thì những người còn lại ngày nào cũng có bữa ăn khuya. Bữa ăn khuya bình thường tương đối thanh đạm, lấy dưỡng sinh làm chủ, nhưng hương vị chắc chắn rất tốt.
Quả thật cô có hơi đói bụng, cho nên cô không khách khí giải quyết.
Sơ Tranh ăn xong bữa ăn khuya, cũng chưa kịp thở một ngụm, thì lại có người đến tìm cô, bảo cô đến chủ trạch một chuyến.
"..."
Chỉ muốn nằm làm cá muối thì làm sao bây giờ.
Nhưng nghĩ đến còn có chó điên chờ cô đi sủng hạnh, Sơ Tranh yên lặng cổ vũ mình, ta có thể, ta làm được!
-
Khách khứa trong chủ trạch đều đã tản ra, đèn màu dùng để trang trí vẫn chưa tắt đi, lúc này vẫn là cảnh đèn đuốc sáng trưng rực rỡ, mặt đất phủ thảm đỏ, người không biết còn tưởng là buổi trình diễn thời trang nào đấy.
Phong cách của chủ trạch hơi thiên về hướng cổ xưa, nhưng cũng không rườm rà, không giống một số nơi vì cố gắng muốn làm nổi bật, mà làm ra rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái.
Cảm giác mà nơi này mang đến cho người ta chính là thoải mái lại rộng rãi, loại cảm giác như tùy tiện chụp một cái là có thể chụp ra từng mảng lớn vậy.
Trong đại đường có không ít người, phần lớn người đều đứng, người ngồi đều khá lớn tuổi, hiển nhiên là trưởng bối.
Người nguyên chủ từng gặp có hạn, cũng không phân rõ những người này là ai.
Cô bình tĩnh đi vào bên trong.
Rất nhanh đã trông thấy Mạc Hướng Thu, ông ta đứng bên cạnh một người phụ nữ, sắc mặt người phụ nữ kia không tốt lắm, gần như tựa trong lòng Mạc Hướng Thu, giống như bị thứ gì đó hù dọa.
Mà Phí Tẫn Tuyết đứng ở chính giữa, dáng vẻ lẻ loi trơ trọi, lại có mấy phần đáng thương.
Người ngồi ở ghế chủ vị không phải là ông cụ hay gì đó, mà là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ, mặc cổ phục thời Đường thêu long văn màu đen, rõ ràng là quần áo hơi mang nét cổ xưa, lại được hắn mặc ra cảm giác cực kỳ cao cấp.
Người đàn ông đang bưng chén trà mang hoa văn tinh xảo mà uống, tư thế ngồi không hề chú ý gì, tùy ý đến mức có hơi giống tiểu bối ngồi sai vị trí.
Dám ngồi ở chỗ đó ngay trước mặt nhiều người như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện mà một tên tiểu bối dám làm.
Sơ Tranh tiến lên từng bước, Phí Tẫn Tuyết vẫn luôn cúi thấp đầu, cũng không liếc cô một cái.
Cách rất gần, Sơ Tranh phát hiện Phí Tẫn Tuyết đang run rẩy.
"Tiên sinh, Sơ Tranh tiểu thư đến." Đại quản gia đứng bên cạnh người đàn ông, cúi người, nhắc nhở người đàn ông.
Người đàn ông đặt chén trà xuống, nâng lông mi lên, lộ ra một đôi mắt đen như mực.
Ánh mắt hắn rất tùy ý, giống như đang nhìn một món vật phẩm, lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái lắm, tựa như đang chậm rãi đánh giá.
Người này...
Cánh tay xuôi bên người Sơ Tranh dần dần nắm chặt, ánh mắt lại không né tránh nghênh tiếp đối phương.
Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung, dường như người đàn ông cảm thấy thú vị, khóe miệng khẽ cong, giọng nói trong trẻo dần dần vang lên: "Cô chính là Mạc Sơ Tranh?"
"Đúng thế."
"Nhìn thấy tôi mà không sợ?"
Ngữ điệu của Sơ Tranh không hề thay đổi: "Anh là ai."
"..."
Độ cong nơi khóe miệng người đàn ông càng thêm cong lên, tạo thành một đường cong đẹp mắt hơn.
Mà trong nháy mắt khi Sơ Tranh nói ra ba chữ kia, bầu không khí trong toàn bộ đại sảnh cũng thay đổi.
Ngưng trọng kiềm chế.
Giống như cô nói trúng câu gì đó kinh khủng lắm, khiến những người này đều sợ hãi run rẩy theo.
"Mạc Sơ Tranh, đừng nói lung tung." Mạc Hướng Thu quát một tiếng.
Người đàn ông nhìn qua phía ông ta, chỉ một cái nhìn nhẹ nhàng như vậy, lại làm cho Mạc Hướng Thu không dám nói gì nữa, thậm chí cũng không dám nhìn hắn nữa.
"Cô có chút không giống như trong tư liệu." Người đàn ông thu tầm mắt lại, hơi ngồi thẳng người dậy, độ cong nơi khóe miệng bỗng nhiên bị đè bằng lại, ngữ điệu cũng không có chập trùng gì: "Trái lại khá là thú vị."
***
Có thể không chính xác lắm nhưng mà trang phục thẻ mặc là kiểu này nè.