Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bến tàu.
Mặt trời chói chang treo cao, công nhân đang đóng kín các cái rương, xếp lên trên thuyền.
Có công nhân dừng lại nghỉ ngơi, vừa lau mồ hôi vừa hỏi: "Trong này chứa đá à? Sao mà nặng thế?"
Một công nhân khác vui buồn thất thường hạ giọng: "Nghe nói là bạc."
"Bạc?" Công nhân kia kinh ngạc.
"Suỵt! Ngươi nhỏ giọng chút."
"Làm sao ngươi biết?"
"Vừa rồi có người không cẩn thận làm rơi một rương, đã nứt ra một đường nhỏ, có người nhìn thấy."
"Đây là nhà ai vận chuyển đi vậy?"
"Chuyện đó thì không biết... Đi nhanh đi."
Hai công nhân khiêng rương lên thuyền, sau lưng bọn họ, có một nam nhân đang ngồi xổm, thấy bọn họ đi xa, nam nhân nhìn về phía công nhân lui tới một chút, cuối cùng rơi vào nơi chồng chất không ít rương bên kia.
Nam nhân lại ngồi xổm một lát, đứng dậy đi đến gần cái rương bên kia.
Nam nhân còn đang suy nghĩ xem làm sao để tới gần những cái rương kia, phía trước bỗng nhiên có bạo động.
"Náo gì thế?"
"Đi xem thử xem."
Người canh giữ xung quanh rương đi mất hai người, những người còn lại cũng ngó cổ sang phía bên kia.
Nam nhân không nghĩ tới vận khí mình tốt như vậy, lập tức lách mình đến đằng sau cái rương, cạy mở một cái rương ra.
Bạc trắng óng ánh trong rương xém chút làm nam nhân hoa cả mắt.
Mà nam nhân không biết, ở tiểu lâu cao ba tầng phía sau gã, có người đang nhìn gã.
"Đảo chủ, ngài chắc chắn cách này hữu dụng chứ?"
"Chúng ta không tìm thấy, thì để bọn họ dẫn chúng ta đi, vì sao lại vô dụng?"
"Nhưng người chúng ta mang tới cũng không nhiều." Hải tặc lo lắng: "Hơn nữa người của Ngao Bưu rất có thể sẽ giết chúng ta."
"Sẽ không." Trước khi giết ta, ta không bắt bọn họ lại trước được sao?
"..."
Ngài tự tin như vậy sao?
-
Tất cả cái rương được đưa lên thuyền, hải tặc khác đã lên thuyền trước một bước.
Sơ Tranh dắt Bộ Khinh, đi lên cuối cùng.
Trải qua một đoạn thời gian tỉ mỉ cho nuôi dưỡng, trên người thiếu niên nhiều hơn một chút thịt, dáng vẻ càng đẹp hơn.
Chỉ là...
"Chàng sợ cái gì? Ngẩng đầu ưỡn ngực..." Sơ Tranh nhéo eo Bộ Khinh một cái.
Bộ Khinh: "..."
Nô lệ căn bản không thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi đường, Bộ Khinh đã thành thói quen, rất khó sửa đổi.
Sơ Tranh thở dài, chỉ có thể từ từ đến.
Sơ Tranh và Bộ Khinh đóng vai thành đôi vợ chồng mới cưới lên thuyền... Gian phòng khá gần vị trí chính giữa.
Bộ Khinh đẩy cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài, từ nơi này còn có thể trông thấy bờ.
"Thích đất liền?" Sơ Tranh dựa ở bên cạnh, nhìn theo ánh mắt Bộ Khinh.
Đây là lần đầu tiên Bộ Khinh được lên đất liền, cảm giác không giống như trên hải đảo.
Trên đất liền có rất nhiều thứ mới lạ chưa từng thấy bao giờ, ngay cả không khí và ánh nắng dường như cũng không giống.
Hắn thích đất liền.
Nhưng mà...
Bộ Khinh quay đầu nhìn Sơ Tranh, kéo tay cô, chậm rãi viết xuống mấy chữ.
—— Ta thích nơi có nàng.
Sơ Tranh: "Chàng thích nơi nào, về sau chúng ta sẽ ở đó."
Thiếu niên sững sờ một lát, ngón tay xẹt qua lòng bàn tay Sơ Tranh.
—— Có thể chứ?
"Đương nhiên."
Ánh sáng nhạt trong mắt Bộ Khinh dần dần sáng lên, đại khái không biết nên viết gì, hắn nghiêng người qua hôn lên mặt Sơ Tranh.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thiếu niên giống như một vật sáng, làm cho người ta không thể rời mắt.
-
Trên biển một đường gió êm sóng lặng, không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không gặp phải hải tặc.
"Đảo chủ, ngài nói bọn Ngao Bưu có tới không?"
"..." Làm sao ta biết hắn ta có tới không! "Chờ xem."
"Nhưng lúc này đã sắp qua vùng biển dễ động thủ nhất rồi..."
Đi thêm về phía trước nói không chừng sẽ có thuyền của triều đình tuần tra, không thích hợp động thủ.
Hơn nữa trên biển cũng nhiều nguy hiểm, có lẽ bọn Ngao Bưu không nhận được tin tức, cũng có thể là bị chuyện gì đó làm chậm trễ.
Tóm lại tỉ lệ bỏ lỡ vẫn lớn.
Sơ Tranh suy nghĩ nếu như bỏ lỡ, thì không phải mình còn phải tới lần nữa sao? Còn không thể vận chuyển bạc, phải vận chuyển thứ khác đáng giá, ngẫm lại có hơi phiền toái nha.
Hai ngày sau.
Sơ Tranh đang dạy Bộ Khinh viết chữ, bên ngoài đột nhiên có tiềng ồn ào.
Bộ Khinh theo bản năng nhìn ra ngoài.
Sơ Tranh trấn định uống trà: "Chuyên tâm chút."
Bộ Khinh thu tầm mắt lại, ngoan ngoãn viết xong nét cuối cùng.
Hắn giơ giấy lên, ra hiệu Sơ Tranh nhìn, hắn viết có được không.
"Không tệ." Sơ Tranh nhìn cũng chưa từng nhìn, dù sao cứ khen thẻ người tốt là được rồi.
Bộ Khinh vui vẻ buông xuống, chỉ chỉ bên ngoài.
"Muốn đi ra ngoài xem?" Sơ Tranh đặt chén trà xuống: "Được thôi, dẫn chàng đi xem."
Bộ Khinh: "..."
Hắn vốn chỉ kỳ quái bên ngoài có tiếng gì, cũng không muốn đi xem.
Sơ Tranh mặc áo khoác vào cho Bộ Khinh, dắt hắn ra ngoài.
Phần lớn người trên hành lang bên ngoài đều mê man nhìn mọi người, không biết chuyện gì xảy ra.
"Hải tặc! Hải tặc đến rồi!!" Cuối cùng có người la hét chạy tới.
Người trên hành lang nghe xong lập tức luống cuống, ai trở về phòng thì trở về phòng, ai chạy trốn thì chạy trốn.
Sơ Tranh và mấy hải tặc ẩn giấu trong đám người liếc nhau, trấn định che chở Bộ Khinh đi ra ngoài.
Thuyền buôn bị hai chiếc thuyền hải tặc bao vây, đám hải tặc trên thuyền đang vác vũ khí trong tay nhảy cẫng gào thét ở bên kia, nghĩ cách qua bên này.
Sơ Tranh tìm một hải tặc đang xem kịch... Đang quan sát trong đội ngũ của mình: "Là người của Ngao Bưu à?"
Sơ Tranh xuất hiện lặng yên không một tiếng động, tên hải tặc kia giật mình.
"Là... Là cờ của Ngao Bưu, là người của hắn."
"Được." Sơ Tranh giữ Bộ Khinh lại: "Lát nữa các ngươi phụ trách bảo vệ hắn, thiếu một sợi tóc..."
Hải tặc: "..." Không phải nói chờ người của Ngao Bưu bắt bọn họ về sao?
Sao nghe ý của đảo chủ lại không phải như kia nhỉ?
Thay đổi kế hoạch rồi à?
Hơn nữa dù là thay đổi kế hoạch, thì bọn họ cũng nên đối phó với người của Ngao Bưu chứ?
Hiển nhiên bọn họ cũng không phải.
Bọn họ chỉ là người Sơ Tranh gọi tới để bảo vệ Bộ Khinh.
Một mình Sơ Tranh đi xuống.
Đoàn hải tặc phụ trách ở bên cạnh cổ vũ cô.
Tiếng chém giết trên mặt biển càng ngày càng lớn, những người còn lại đều trốn vào buồng nhỏ trên tàu, không dám ló đầu ra.
Ngao Bưu bên kia thấy tình thế không đúng, muốn chạy.
Tất cả hải tặc rút lui về trên thuyền, thuyền kéo ra khoảng cách với thuyền.
Trong nháy mắt khi bọn họ tháo dây thường xuống, Sơ Tranh bắt lấy dây thừng, nhảy lên thuyền đối phương.
"A —— "
Ráng chiều xán lạn nơi cuối chân trời giống như bị máu nhuộm đỏ, phản chiếu xuống mặt biển, chiết xạ ra toái quang lăn tăn.
-
Trên đảo nhỏ ở vùng biển không biết tên nào đó.
Trang Bình đã sắp không nhớ rõ mình bị bắt tới đây bao nhiêu ngày rồi, sau khi bị bắt tới nơi này, mỗi ngày đều phải làm việc, gần như không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi.
Trang Bình cũng không dám nhắm mắt.
Mỗi lần nhắm mắt lại, là có thể nhìn thấy cảnh tượng vợ con mình nằm trong vũng máu.
Hắn hận...
Nhưng bản thân vô năng, không dám báo thù cho vợ con, ngay cả dũng khí đi theo họ cũng không có.
Bị bắt tới nơi này còn có rất nhiều người trên đảo, Trang Bình biết phản kháng vô dụng, rất nhanh liền khuất phục, tích cực làm việc, tận lực không chọc giận quản sự nơi này.
Quả nhiên sau vài ngày lúc ban đầu, thì phía sau đã sống tốt hơn nhiều.
Nhưng có một số người không phục, đang sống sờ sờ thì bị đánh chết.
Trang Bình nhìn người bị ném vào, chờ người bên ngoài đi rồi, mới thấp giọng nói: "Đừng ngang ngạnh phản kháng nữa, phục tùng một chút, sống sót mới có cơ hội báo thù."
"Phi, ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi chắc!" Người kia cắn răng thóa mạ một câu.
Trang Bình ngồi trở lại: "Mạng ngươi cũng mất thì còn báo thù cho họ kiểu gì được?"
"..."