Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Bọn họ hướng đến tôi, tôi đi ra bọn họ sẽ không công kích cô nữa." Uất Thì mở cửa xe, chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống.
Sơ Tranh dùng một tay kéo người về, ấn người trong ghế dựa: "Đừng lộn xộn."
Sơ Tranh đè ép thân thể hắn, thiếu niên vừa giãy dụa vừa nói: "Phó tham mưu Lương, tôi nói thật, bọn họ hướng đến tôi!"
"Làm sao anh biết? Anh hỏi rồi à?" Nói không chừng là hướng đến ta thì sao!
Thần sắc của Uất Thì ẩn chứa đầy tàn ác: "Một anh hùng liên minh như cô, ai dám ra tay với cô ngay trên đường cái? Bọn họ có vũ khí, tôi ở lại đây, chúng ta đều phải chết."
Hắn thật sự không nghĩ tới, có người dám can đảm động thủ vào tình thế như vậy.
Hắn không muốn hại cô.
Uất Thì nghĩ tới đây, lệ khí nơi đáy mắt càng thêm mãnh liệt.
Uất Thì giãy dụa đến kịch liệt, Sơ Tranh không còn cách nào, cúi đầu hôn xuống, thừa dịp Uất Thì sửng sốt, thấp giọng nói: "Đừng lộn xộn, ngoan một chút."
Uất Thì giống như bị đóng đinh, ánh mắt sững sờ, ngẩn người nhìn cô.
Sơ Tranh cũng không nhìn hắn, ngẩng đầu nhìn đằng sau, vũ khí của xe bay đằng sau đang nhắm vào bọn họ.
Một giây sau, chùm sáng từ bên kia đánh tới.
"Tiểu thư, ngài ngồi vững vàng."
Giọng nói của Trần Xuyên còn chưa rơi xuống, xe bay đột nhiên hạ xuống, cảm giác mất trọng lượng đánh tới, Sơ Tranh ôm chặt người trong ngực: "Không sao, đừng sợ."
Uất Thì đã lấy lại tinh thần, rốt cuộc hắn biểu hiện như sợ ở chỗ nào vậy?
Oanh ——
Chùm sáng bay qua trên không xe bay, đánh trúng cao ốc bên cạnh, tiếng nổ và ngọn lửa phóng lên tận trời.
Lần công kích thứ hai theo sát mà tới.
Đối phương hoàn toàn không cố kỵ đây là nơi nào, chỉ muốn đánh bọn họ thành tro.
Trần Xuyên dùng tay điều khiển xe bay tránh đi, nhưng đường đi chỉ rộng như vậy, trước có hổ sau có sói, biết tránh đi đâu được?
Xe bay bị đánh trúng cũng chỉ là chuyện trong vài giây.
Oanh ——
Rầm ——
Xe bay đập xuống mặt đất, tiếng thét chói tai từ bên ngoài truyền vào, đột nhiên nổ lớn, làm người bên ngoài sợ đến mức chạy trốn tứ phía.
"Trần Xuyên!"
"Tiểu thư, tôi không sao."
Sơ Tranh cấp tốc đứng dậy, đạp mở cửa xe kéo Uất Thì nhảy ra ngoài, Trần Xuyên theo sát phía sau.
"Phó tham mưu Lương..."
"Câm miệng." Sơ Tranh kéo hắn trốn vào chỗ tối: "Tôi sẽ không để anh ra ngoài một mình."
Yết hầu Uất Thì phát khô: "Có thể chúng ta đều sẽ chết."
"Sẽ không."
Sơ Tranh quan sát vị trí của ba chiếc xe bay bên ngoài từ thủy tinh bên cạnh.
Lúc này người ở phía trên không phát hiện ra vị trí của bọn họ, bắt đầu quét qua trên đường phố.
Tiếng nổ liên tục vang lên.
Cổ tay Sơ Tranh chuyển một cái, ngân tuyến rủ xuống, cấp tốc luồn lên không trung, một giây sau, Uất Thì chỉ nghe thấy tiếng vật nặng đập xuống đất trầm đục.
"Ở đây chờ tôi."
Sơ Tranh ấn Uất Thì vào phía sau, hắn vừa định động, cánh tay hơi nhói nhói, tiếp đó liền phát hiện thân thể mình cứng ngắc, không thể động đậy.
Sơ Tranh cất thứ giống như kim tiêm trong tay đi, lách mình ra ngoài.
Uất Thì: "..."
Một hơi của Uất Thì lên không được, xuống không xong.
Uất Thì không biết Sơ Tranh tiêm thứ gì cho hắn, thân thể cứng ngắc, nhưng tư duy rõ ràng.
Thân thể không động được, tròng mắt vẫn có thể di chuyển, Uất Thì có thể mượn dùng thủy tinh bên cạnh quan sát động tĩnh bên ngoài.
Ngay từ đầu Uất Thì không nhìn thấy bóng dáng Sơ Tranh, chỉ nhìn thấy hai chiếc xe bay kia lơ lửng giữa không trung.
Bọn nó đã ngừng công kích, đang tìm kiếm mục tiêu.
Một chiếc trong đó dường như phát hiện được mục tiêu, đột nhiên di động, một giây sau biến mất trong tầm mắt Uất Thì.
Đáy lòng Uất Thì xiết chặt.
Động tĩnh bên kia, mỗi một âm thanh đều như bị phóng đại vô hạn, lăn vào đáy lòng Uất Thì, chấn động đến mức hắn đau cả màng nhĩ.
Cô sao rồi?
Không xảy ra chuyện gì chứ?
Bóng sáng trên thủy tinh lắc lư, trong sự nơm nớp lo sợ của Uất Thì, hắn lần nữa trông thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Cô cứ như vậy đứng trên một mảnh đường phố hỗn độn, ngửa đầu nhìn phía trên.
Cô điên rồi sao?!
Uất Thì muốn gầm thét, muốn xông ra, nhưng đáng tiếc thân thể cứng ngắc, hắn chỉ có thể đứng tại chỗ giống như pho tượng.
Sơ Tranh chậm chạp vươn tay, lòng bàn tay hướng lên, năm ngón tay nắm chặt giống như đang túm lấy từ gì đó, sau đó đột nhiên kéo xuống một cái.
Xe bay không chút dấu hiệu báo trước đập xuống.
Chùm sáng đã đến giữa không trung bởi vì nguồn năng lượng bị hủy, nên biến mất ngay giữa hư không.
Xe bay nện xuống mang theo khí lãng cuốn qua, làm vạt áo cô gái bay lên phần phật.
Uất Thì không cách nào hình dung cảm chấn động nơi đáy lòng.
Cô chỉ tùy ý phất tay như vậy, xe bay đã rớt xuống, đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Đội tuần tra thành phố dẫn theo đội ngũ gào thét mà đến, vây quanh hiện trường xảy ra chuyện.
Từ khi những người này xuất hiện công kích bọn họ, đến lúc này, thì kỳ thật cũng chưa đến mấy phút mà thôi.
Tốc độ của đội tuần tra kỳ thật rất nhanh.
Sơ Tranh quay người trở lại chỗ tối, tiêm thuốc giải cho Uất Thì.
Thuốc giải vừa tiêm vào, Uất Thì liền cảm thấy thân thể có cảm giác.
Nhưng toàn thân vẫn không có sức lực gì, hắn dựa vào bức tường đằng sau, giật giật đầu lưỡi cứng ngắc: "Đây là thuốc gì?"
"Thuốc trong quân đoàn mới nghiên cứu phát minh ra, tôi lấy hai ống." Sơ Tranh thấp giọng giải thích rõ: "Yên tâm, đã trải qua thí nghiệm, trừ mấy tiếng không còn sức lực, thì không có tác dụng phụ gì khác."
【...】 Thế mà gọi là lấy á? Rõ ràng là chôm chỉa!
Mi báo cáo ta đi!
【... 】
Sơ Tranh động thủ trên đường phố, tạo thành hậu quả nghiêm trọng thế này.
Mặc dù không phải cô động thủ trước, nhưng cuối cùng Sơ Tranh vẫn bị mời đi uống trà.
[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của Halantamnhien. Đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng editor, đến điều cơ bản như tôn trọng editor cũng không làm được thì đừng giở giọng hối chương như thân quen lắm, ngứa cả mắt 🙂]
Đôn đốc Diêu mặt không cảm xúc đi vào, làm thủ tục cho Sơ Tranh.
Quy củ của tinh tế chính là chết tiệt như thế đấy, mặc kệ bạn phạm tội hay là bị ép phạm tội, hay là người bị hại, đều phải gọi một người tới chuộc người.
Đôn đốc Diêu mỉm cười hỏi: "Phó tham mưu Lương, tôi muốn hỏi một câu, vì sao cô không tìm cấp trên của cô?"
Mình đã không phải là cấp trên của cô nữa, vì sao còn phải tới đây chuộc người!
"Anh quen."
"Tôi..."
Đôn đốc Diêu nghẹn một hơi về.
"Hôm nay cô lại gây ra chuyện gì đây? Một con đường nha? Cô phá hủy toàn bộ!" Trước đó chỉ là đua xe, bây giờ trực tiếp phá luôn đường phố, lần sau có phải là muốn nổ Đế Đô Tinh không?
Sơ Tranh nghiêm túc biểu thị không cõng nồi: "Không liên quan đến tôi, bọn họ ra tay trước."
Đôn đốc Diêu: "???"
Đôn đốc Diêu đi tìm hiểu chuyện đã xảy ra, cuối cùng trừ thở dài thì vẫn là thở dài, đây đều là vận khí.
"Tôi đã nói với cô rồi, trên thân người tên Uất Thì kia có phiền phức, cô xem đi, bây giờ gặp nạn rồi thấy không?" Không nghe người già... Chiến hữu nói, ăn thiệt thòi ở trước mắt!
"..."
Sơ Tranh không có việc gì, rất nhanh là có thể rời đi.
"Lúc nào Uất Thì có thể đi?"
"Chuyện này... Mặc dù cậu ấy cũng là người bị hại, nhưng cậu ấy không gọi người tới, tạm thời còn không thể thả cậu ấy đi."
"Tôi được chứ?"
"Trưởng quan Lương, ngài cũng là người trong cuộc, chuyện này đương nhiên... Không được." Cho dù chức vị ngài cao cũng không được!
"Hắn thì sao?" Sơ Tranh chỉ vào đôn đốc Diêu.
Đôn đốc Diêu: "???"
"Được thì được... Chỉ cần trưởng quan Diêu đồng ý."
Đôn đốc Diêu: "..."
Cũng không phải rất muốn.
Nhưng chuộc một người là chuộc, chuộc hai người cũng là chuộc.
Đôn đốc Diêu nhận mệnh đi bảo lãnh Uất Thì ra.
Trước đó đôn đốc Diêu chỉ từng thấy vị này trên ảnh, lúc này gặp được người thật, đôn đốc Diêu cảm thấy Sơ Tranh để ý hắn như vậy cũng không phải không có đạo lý.
Dáng vẻ này hoàn toàn chính là hại nước hại dân mà!