Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Helder lấy được tinh thạch Xích Đồng, lập tức xem xét thật giả, kết quả phát hiện đều là thật.
Mẹ!
Một ngụm oán khí nghẹn đầy trong ngực Helder, không biết phát chỗ nào.
Ông ta đột nhiên trừng Đỗ Bang.
Đỗ Bang: "..." Tôi đã nói là thật, chính ông không tin, bây giờ trừng tôi được ích gì.
Dùng một người đổi lấy tinh thạch Xích Đồng, Helder cũng đã kiếm lời rồi.
Nếu lúc đầu ông ta đồng ý ngay, thì đã kiếm được nhiều hơn.
Chỉ là không có nếu như, ai bảo lúc trước ông ta hoài nghi tính thật giả của tinh thạch Xích Đồng, uổng phí mất bốn cái tinh thạch Xích Đồng, trái tim Helder cũng đang chảy máu.
Helder đẩy Uất Thì lên phía đất trống, thâm trầm nói: "Tiểu tử này cũng không phải thứ tốt lành gì, cô phải cẩn thận đừng để thua trong tay hắn."
Lời này nhìn như nhắc nhở, kì thực càng giống như trù ẻo Sơ Tranh hơn.
Helder dẫn người của ông ta rời đi, mảnh đất trống chen chúc, trong nháy mắt trống trải hẳn đi.
Thiếu niên che cánh tay, đứng trên đất trống, cúi thấp đầu, không nhìn ai cả.
Sơ Tranh phân phó quân đoàn số 1 đằng sau: "Đi dẫn hắn tới đây."
Quân đoàn số 1 2 3 4 đều cảm thấy kỳ quái, phó đôn đốc Lương muốn một người như vậy làm gì?
Nhưng mà quân lệnh như núi, quân đoàn số 1 lập tức xuống dưới dẫn người tới.
Sơ Tranh cũng không nhìn hắn, chỉ bảo hắn đi tắm rửa sạch sẽ trước.
Đại khái Uất Thì biết tình cảnh của mình không tốt, thức thời không phản kháng, dùng tài nguyên nước siêu quý giá ở tinh cầu này tắm rửa, sửa lại tóc, thay quần áo sạch sẽ.
Quân đoàn số 1 có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên tắm rửa sạch sẽ trước mặt: "Sao cậu có thể đẹp như vậy?"
Phó đôn đốc Lương đã sớm biết hắn đẹp như vậy sao?
Một người đàn ông như anh ta nhìn cũng muốn...
Quân đoàn số 1 nhanh chóng dời mắt, đây chính là người mà phó đôn đốc Lương muốn.
Uất Thì âm u nhìn chằm chằm tấm gương, dường như có chút bất mãn với gương mặt này của mình: "Cô ta là ai?"
Quân đoàn số 1: "Cậu hỏi ai?"
"Cô gái kia."
Quân đoàn số một: "Ồ... Phó đôn đốc Lương."
"Phó?" Uất Thì kéo khóe miệng cười lạnh: "Cô ta muốn tôi làm gì? Cùng cô ta lên —— giường?"
Quân đoàn số 1: "..."
Đứa trẻ nhỏ này nói chuyện kiểu gì đây hả?
Phó đôn đốc Lương không phải loại người như vậy... Hình như anh ta cũng không hiểu rõ phó đôn đốc Lương lắm.
Quân đoàn số 1 không dám nói lung tung, dứt khoát không đáp.
Uất Thì không nhận được đáp án, trên khuôn mặt tuấn tú đủ làm cho người ta thần hồn điên đảo kia trải rộng hung ác nham hiểm, sát khí lẫm liệt.
-
Uất Thì được đưa tới một gian phòng, bốn phía đều phong kín, cổng có người trông coi.
Uất Thì đi dạo trong phòng một vòng, không tìm được phương thức để hắn có thể rời đi, cuối cùng giống như từ bỏ, ngồi xuống bên bàn chờ đợi.
Cuộc chờ đợi này ròng rã nửa tiếng.
Sau khi ở cổng có tiếng trò chuyện rất nhỏ truyền đến, cô gái chắp tay đi từ ngoài cửa vào, sắc mặt lãnh đạm, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Tay Uất Thì đặt dưới mặt bàn nắm chặt lại, mắt nhìn chằm chằm người tiến vào, giống như vào không phải là người, mà là thú dữ ăn thịt người gì đó.
Toàn thân thiếu niên lộ ra lệ khí, có một loại cảm giác tiêu điều như quyết đánh đến cùng.
Sơ Tranh dò xét Uất Thì vài lần.
Thân hình thiếu niên gầy yếu, quần áo mặc trên người lộ vẻ thùng thình, xương cổ tay đặt ở trên bàn lồi ra, mơ hồ có thể trông thấy mạch máu dưới làn da.
Ngón tay thiếu niên thon dài, hình dáng rất đẹp, nhưng đáng tiếc phía trên có miệng vết thương và vết chai mỏng, phá hủy cả mỹ cảm.
Sơ Tranh chậm rãi đi vào, ngữ điệu nhẹ nhàng phát biểu: "Anh đừng nhìn tôi như vậy." Ta có chút sợ đó.
"Cô muốn tôi làm gì?" Vật quý giá như tinh thạch Xích Đồng, lại dùng để đổi mình, Uất Thì nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.
"Tôi..." Sơ Tranh không nói, xoay chuyển chủ đề: "Anh muốn rời khỏi nơi này không?"
Con ngươi Uất Thì đột nhiên co rụt lại.
Ở đây nơi có thể dùng phi thuyền đều ở chỗ thủ lĩnh của các thành trấn, trông coi cực kỳ nghiêm ngặt.
Cho dù có một số thủ lĩnh có phi thuyền, cũng không nhất định có thể cất cánh, nguồn năng lượng là vấn đề lớn nhất.
Cho nên đối với Helder mà nói, tinh thạch Xích Đồng rất quan trọng.
Uất Thì nằm mơ cũng muốn rời khỏi nơi này, hô hấp của hắn hơi dồn dập: "Cô muốn dẫn tôi rời khỏi nơi này?"
Sơ Tranh ngồi xuống đối diện Uất Thì, đôi chân thon dài thẳng tắp bắt chéo, tựa lưng vào ghế ngồi: "Vậy phải xem anh nguyện ý dùng cái giá gì để đổi."
Uất Thì híp mắt lại, khóe miệng kéo ra một độ cong không hề thân thiện: "Theo như tôi biết, các người là từ trên trời rớt xuống, cô không có phi thuyền, nơi này cũng không liên lạc được với bên ngoài. Như vậy cô dựa vào cái gì mà nói có thể mang tôi rời khỏi đây?"
"Những chuyện này anh đều biết?"
"Tôi đương nhiên biết, tôi còn biết trong tay Helder bắt giữ mấy người."
Nhân khẩu ngoại lai chỉ cần nhìn một chút là có thể nhìn ra, cách họ ăn mặc, màu da, khí chất, đều khác biệt rất lớn so với người ở tinh cầu này.
Uất Thì thấy Sơ Tranh không nói lời nào: "Có phải cô đang nghĩ, vì sao Helder lại không nhắc đến chuyện này không?"
Mấy người Helder bắt, rõ ràng khá giống với mấy người này, Helder không thể không nhìn ra.
Sơ Tranh: "..."
Ta không có, ta đang nghĩ, vì sao người của quân đoàn lại bị bắt hết? Rác rưởi đến vậy sao? Khó trách thứ hạng chẳng cao nổi!
Uất Thì: "Helder sẽ không nói cho cô biết chuyện này, người ở đây cũng rất có giá trị."
"Anh nói cho tôi biết, là muốn tôi đi tìm Helder? Sau đó tốt nhất là hai phe chúng tôi đánh nhau, anh ngồi làm ngư ông đắc lợi?"
"..."
"Anh tính toán tôi à." Giọng điệu của Sơ Tranh vẫn bình tĩnh như cũ, giống một đầm nước đọng, không nổi lên chút gợn sóng nào.
"..."
Sơ Tranh đứng dậy, đầu ngón tay điểm lên mặt bàn một cái: "Anh suy nghĩ cho thật kỹ, có muốn rời khỏi nơi này không. Nếu như muốn, thì anh có thể trả cái giá lớn đến đâu, tôi mới có thể dẫn anh đi."
Uất Thì lập tức đứng lên: "Cô đi bằng cách nào!"
Sơ Tranh hơi nghiêng đầu: "Phi thuyền mà thôi, tôi không có, người khác luôn có."
"Cô cho rằng ở đây phi thuyền là thứ gì?" Uất Thì không chút lưu tình trào phúng: "Người nơi này xem phi thuyền còn quan trọng hơn cả tính mạng, đó là tính mạng của bản thân và gia đình họ, cô muốn dùng thì dùng chắc?"
"Tôi muốn dùng thì dùng." Vương bát đản có tiền nha.
Cho dù không mua được, thì vẫn còn những cách khác.
Chút chuyện nhỏ này, còn có thể khó được ta à?
Con gái tuyệt đối không thể nói không được!
Ta có thể!
Uất Thì nhìn Sơ Tranh rời đi, cửa phòng dần dần khép lại, ngăn cách ánh mắt hắn.
Muốn dùng thì dùng?
Thần sắc Uất Thì đổi tới đổi lui, cuối cùng giống như suy sụp ngồi xuống.
-
【 Tiểu tỷ tỷ, vì sao vừa rồi cô lại nói vậy? 】Chẳng lẽ tiểu tỷ tỷ không muốn mang thẻ người tốt đi à? Không nên nha!
Sơ Tranh: Hắn hắc hóa rồi đấy? Ta không cướp tới tay trước thì làm sao làm?
【... Cô chính là coi trọng thân thể người ta đúng không! Tiểu tỷ tỷ, sao cô lại trở nên nông cạn như thế rồi? 】
Sơ Tranh: Không phải trên TV đều diễn như thế à?
Không chiếm được tim hắn thì chiếm được thân hắn trước.
Lâu ngày sinh tình mà!
【...】 Mẹ nó cô toàn xem thứ quỷ quái gì vậy? Có ai như cô không hả!! 【 Tiểu tỷ tỷ, ta cảm thấy dùng tình yêu cảm hóa tương đối tốt, cô như vậy có hơi... 】
Sơ Tranh lạnh lùng hỏi: Có hơi gì?
【... Giống một nhân vật phản diện ác bá. 】 Này mà đặt trên TV, thì cô chính là một nhân vật phản diện, bây giờ người ta đã không đi con đường cũ mèm cũ rích như cường thủ hào đoạt này nữa đâu người ơi!!
Sơ Tranh a một tiếng.
【??? 】 A gì mà a? Cô nói rõ ràng ra coi!