Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày hôm sau Sơ Tranh phải tham dự cuộc hẹn với Tần Kiều, cả ngày không có tin tức.
Trì Quy ấn mở khung chat mấy lần, lại yên lặng đóng lại.
Sau đó Trì Quy ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, cô xem điện thoại di động của mình lúc nào? Tại sao lại có thể xem điện thoại di động của mình?
Nghĩ xong lại yên lặng hỏi mình có tức giận không?
Hình như cũng không...
Trì Quy cảm thấy tính tình của mình ở trước mặt cô, hoàn toàn không phát ra được.
“Trì ca, anh làm gì đấy? Đứng ngồi không yên, bệnh trĩ à?” Du Tử Tích bớt chút thời gian trống từ game, quan tâm tiểu đồng bọn nhà mình một tẹo.
Trì Quy túm lấy sách bên cạnh đập tới.
Du Tử Tích vội vàng tránh đi, sau đó âm thanh của game liền biến thành khúc nhạc dạo tử vong.
“Trì ca!! Em sắp thắng rồi mà!” Du Tử Tích hét to một tiếng.
Trì Quy nhìn chằm chằm Du Tử Tích: “Cậu có người mình thích không?”
“Không có.” Du Tử Tích chọc chọc điện thoại di động, ngẫm lại lại thấy không đúng, ngẩng đầu, ngờ vực: “Trì ca đột nhiên quan tâm đến đời sống tình cảm của em làm gì?”
“Tôi... Hình như có.”
Du Tử Tích mỉm cười: “Cho nên anh đang khoe khoang với em sao?”
“... Cậu không hỏi là ai à?”
“Còn có thể là ai, bạn học Hàng của chúng ta chứ ai.” Du Tử Tích không hề ngoài ý muốn: “Từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, em đã cảm thấy hai người không thích hợp!”
Trì Quy: “...”
Con ngươi Du Tử Tích chuyển hai vòng, cọ đến bên cạnh Trì Quy, bắt đầu bát quái: “Cho nên hai người đang yêu đương à?”
“Không có.”
“Chậc, Trì ca không được nha.”
Trì Quy xoắn xuýt, thâm trầm nghẹn ra ba chữ: “Cậu không hiểu.”
Trước đó hắn đã nói với cô, hắn không có dự định yêu đương, cũng sẽ không yêu đương với cô.
Mẹ nó bây giờ mới qua bao lâu, hắn đã bị vả mặt.
Hắn không cần sĩ diện sao?
-
Ngày nghỉ kết thúc, trở về chính là thời gian bảng thành tích thi tháng được đưa ra.
Sơ Tranh xuất hiện trong top 20, làm không ít người cảm thấy quỷ dị.
Chuyện là thế nào đây?
Khoảng thời gian này đúng là cô rất cố gắng, không ít thời gian đều đọc sách, nhưng căn cứ vào cái nhìn của bọn họ, tốc độ đọc sách của cô... Càng giống như đang lật sách hơn mà?
Sao lại đột nhiên giết vào top 20 rồi?
Tính tình thay đổi, thành tích đột nhiên tăng cao...
Cô bị người ta nhập vào đúng không?
Đương nhiên đây chỉ là lời nói đùa của mọi người, cũng không ai tin tưởng.
Nhưng rất nhanh liền có tin tức liên quan tới chuyện cô gian lận truyền ra.
Kỳ thi tháng đợt trước, Sơ Tranh vẫn còn xếp ở vị trí thứ mấy trăm, đột nhiên giết vào top 20, xác thực rất làm cho người ta hoài nghi.
Lời đồn đại truyền ra nhiều, Sơ Tranh không khỏi sẽ bị gọi lên nói chuyện.
Sơ Tranh tự làm bài thi, không thẹn với lương tâm, cho nên đối mặt với giáo viên cũng không sợ chút nào.
Cô là cô gái muốn làm học thần đấy!
Chút tràng diện nhỏ ấy có gì mà phải sợ!
Tin tức Sơ Tranh bị gọi tới văn phòng, rất nhanh truyền ra.
Người vui vẻ nhất là Khương Tĩnh.
Cô ta không tin Sơ Tranh có thể thi tốt như vậy, bình thường cô có thành tích thế nào, lớp khác không biết, nhưng lớp bọn họ có thể không rõ ràng được sao?
Chỉ với thời gian ngắn như vậy, sao cô có thể nâng cao thành tích lên được như thế.
Sau đó chính là Bối Tiếu Tiếu.
Nhược điểm của Bối Tiếu Tiếu bị Sơ Tranh nắm trong tay, cô ta không dám ngang với Sơ Tranh ở chính diện, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ để yên như thế.
“Tiếu Tiếu, cậu nói nếu cô ta thật sự gian lận, thì sẽ bị trường học đuổi học sao?”
Bối Tiếu Tiếu: “Không đuổi học cũng sẽ ghi tội cô ta, ghi tội nhiều thêm mấy lần, tớ không tin cô ta không bị đuổi.”
Bối Tiếu Tiếu nhìn xung quanh: “Làm xong chuyện hết cả chưa?”
“Yên tâm đi Tiếu Tiếu, đã làm xong rồi.”
“Không có ai phát hiện chứ?”
“Không có, tớ rất cẩn thận.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bối Tiếu Tiếu chờ tin tốt bên kia truyền đến, nhưng đáng tiếc hướng phát triển của chuyện cũng không giống như cô ta nghĩ.
Giáo viên chỉ gọi Sơ Tranh vào văn phòng, rất nhanh liền cho cô ra, cũng không có việc gì.
“Xảy ra chuyện gì?”
Sao cô không hề hấn gì mà đã được cho ra rồi? Trường học không điều tra sao?
“Không... Không biết.” Tùy tùng cũng rất ngơ ngác: “Giáo viên bên kia chúng tớ cũng không quản được...”
Giáo viên không truy cứu, bọn họ có làm nhiều hơn nữa cũng vô ích.
-
Sơ Tranh trở lại phòng học, lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho người mang tên ‘Chớ ức hiếp đại ca nghèo’.
[ Sơ Tranh: Đánh nhau không? ]
Bên kia ‘vù vù’ trả lời lại một tin nhắn.
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Không không không, chị ơi, em không đánh nhau nữa, em đã cải tà quy chính, đang cố gắng học tập đây này!! ]
[ Sơ Tranh: Lên lớp chơi điện thoại, học tập? ]
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo:... ]
Không phải chị cũng đang chơi đấy sao??!
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Chị ơi, gần đây em thật sự không gây chuyện với Trì Quy mà. ]
[ Sơ Tranh: Giúp tôi đánh người. ]
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Chị nói sớm có phải tốt không. ]
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Đánh ai, chị cứ nói, cam đoan làm thật xinh đẹp cho chị luôn. ]
[ Sơ Tranh: Bối Tiếu Tiếu. ]
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo:... ]
Bối Tiếu Tiếu kia...
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo: Chị, có thể đổi thành người khác được không? ]
[ Sơ Tranh: Cậu và Bối Tiếu Tiếu, chọn. ]
[ Chớ ức hiếp đại ca nghèo:... ]
Chớ ức hiếp đại ca nghèo lựa chọn Bối Tiếu Tiếu.
Sơ Tranh nói yêu cầu với cậu ta, bảo cậu ta làm xong rồi tìm cô.
Sau khi tan học, Sơ Tranh xách túi sách vội vàng rời đi, Trì Quy vốn định chào hỏi, thấy cô đi rất gấp, lại đành phải đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn cô biến mất ngã rẽ của lầu dạy học.
-
Phòng dụng cụ của trường học.
Nam sinh dẫn theo mấy người, chặn Bối Tiếu Tiếu ở bên trong —— chuẩn xác mà nói, là nhốt ở bên trong.
“Mạc Cùng anh điên rồi!” Bối Tiếu Tiếu kêu lên một tiếng giận dữ: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, cho dù anh làm gì thì tôi cũng sẽ không thích anh đâu, mẹ nó anh thả tôi ra!”
Mạc Cùng: “...”
Mạc Cùng nhìn vào việc mình từng theo đuổi Bối Tiếu Tiếu, hảo tâm nhắc nhở cô ta: “Cô gây chuyện với Hàng Sơ Tranh à?”
Hàng Sơ Tranh...
Con ngươi Bối Tiếu Tiếu hơi trừng lớn, sau đó châm chọc nói: “Làm sao, anh coi trọng cô ta à? Muốn ra mặt cho cô ta?”
Mạc Cùng: “...”
Coi trọng cô gái kia?
Cậu ta điên chắc!
Mặc dù... Đúng là rất đẹp, nhưng Mạc Cùng cảm thấy mình chịu không nổi.
Mạc Cùng ném ra hai chữ: “Chờ xem.”
“Mạc Cùng!”
“Mẹ nó anh thả tôi ra!”
Bối Tiếu Tiếu mắng chửi cũng không có bất kỳ tác dụng gì, sau đó Mạc Cùng sợ cô ta kêu quá lớn tiếng, dẫn người tới, dứt khoát cho người bịt miệng cô ta lại.
Ước chừng nửa tiếng sau, Sơ Tranh đẩy cửa phòng đạo cụ ra tiến vào.
Mạc Cùng chân chó nghênh đón: “Chị à, người ở đó.” Vừa nói vừa chỉ ra phía sau.
Sơ Tranh nhìn về phương hướng Mạc Cùng chỉ.
“Ô ô ô...”
Bối Tiếu Tiếu thấy Sơ Tranh vào, kích động không biết gào cái gì.
Sơ Tranh hai tay đút túi, đi đến trước mặt Bối Tiếu Tiếu: “Tin tức tôi gian lận là cô thả ra?”
“Ô ô ô!!”
Sơ Tranh xé băng dán ra.
“Hàng Sơ Tranh mày giỏi quá nhỉ? Tên ngu ngốc Mạc Cùng mà mày cũng có thể thu phục, mẹ nó...”
Sơ Tranh cắt ngang lời cô ta: “Tôi hỏi cô, tin tức tôi gian lận có phải là cô thả ra không?”
Bối Tiếu Tiếu tôi từng ngụm từng ngụm nước, có chút khiêu khích: “Mày có chứng cứ không?”
Sơ Tranh lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn mở ghi âm.
Giọng nói bén nhọn lại hoảng sợ của nữ sinh phát ra: “Là Bối Tiếu Tiếu sai khiến!! Đều là cô ta, chúng tôi đều nghe theo cô ta!”
Thần sắc khiêu khích của Bối Tiếu Tiếu cứng lại trên mặt.
Sao cô ta có thể không nghe ra đây là giọng nói của ai chứ...
***
Anh giai Mạc Cùng này khá là thú dị, tên wechat của ảnh là [莫欺大哥穷], chữ đầu và chữ cuối trong tên wechat là tên ảnh Mạc Cùng [莫穷], trong đó Mạc (莫) nghĩa là đừng, chớ, không phải,…; Cùng (穷): nghèo, nghèo đúng chất nghèo chứ hong phải đồng âm như cưa cưa Liên Quỳnh nhà mình, cha mẹ ảnh rất kỳ vọng đặt cho ảnh cái tên ‘Đừng Nghèo’ (╥﹏╥)