Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tả phu nhân và phu quân nàng là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước.
Hai người cùng nhau lớn lên, đến tuổi lập gia đình thì thành hôn, hết thảy đều cực kỳ hoàn mỹ.
Nhưng sau khi thành hôn, Tả phu nhân phát hiện phu quân của mình cũng không hoàn mỹ như nàng nghĩ.
Chênh lệch trong tính cách không tính là gì, càng làm cho Tả phu nhân khó mà chịu đựng chính là, sau khi thành hôn được một năm, Tả đại nhân bắt đầu lưu luyến bụi hoa.
Những lời thề non hẹn biển kia giờ như mây khói thoảng qua.
Thời đại này tam thê tứ thiếp là chuyện không thể bình thường hơn.
Cho nên có để người ta nói, thì cũng sẽ chỉ nói Tả phu nhân không độ lượng, không có sự rộng lượng của người gánh vác vị trí chủ mẫu.
Mà người của Tả gia cũng đúng là đã nói như vậy.
Ngay cả người nhà mẹ đẻ cũng khuyên nàng.
Thân là chính phòng, phải phân ưu giải nạn cho phu quân, chứ không phải vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà cố tình gây sự.
Nhưng Tả phu nhân từ nhỏ đã biết về sau mình sẽ cùng sống chung thân bên hắn, dành hết tất cả tình yêu cho hắn.
Nàng cho là phu quân của nàng, sẽ thật sự làm được như lời hắn nói, một đời một kiếp chỉ yêu mình nàng.
Nhưng mà...
Chỉ vẻn vẹn có một năm, hắn đã hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài.
Mỗi lần Tả phu nhân tìm hắn, từ ban đầu hắn lừa gạt đến đằng sau không kiên nhẫn, cuối cùng cũng chỉ còn lại lời nói lạnh nhạt.
Trong mắt của nàng, vị trúc mã ca ca kia trở nên hoàn toàn khác biệt.
Vậy thì cũng thôi đi, không bao lâu sau Tả đại nhân liền nạp thiếp.
Bởi vì hiềm khích của hai người, Tả đại nhân vô cùng yêu thương tiểu thiếp kia.
Sơ Tranh nghe đến đó, chỉ có thể cảm thán dưới đáy lòng nguyên chủ và vị Tả phu nhân này thật đúng là khó tỷ khó muội.
Trừ nguyên nhân thành hôn không giống nhau, đằng sau quả thực chính là phục chế y nhau.
Tả đại nhân sau khi uống rượu thì tính tình cực kỳ không tốt, Tả phu nhân nhiều lần vì đụng phải, bị Tả đại nhân đánh.
Chuyện này nàng không dám nói cho ai cả, chỉ có thể tự mình vụng trộm đi mua thuốc.
Nhưng về sau Tả phu nhân lại phát hiện, không phải Tả đại nhân đối với ai cũng như vậy.
Hắn ở chỗ tiểu thiếp kia, căn bản sẽ không như vậy.
Chỉ có nàng...
Chỉ có khi đối mặt với nàng, hắn mới lộ ra một mặt như vậy.
Tả đại nhân và tiểu kia thiếp càng ngày càng quá đáng, tiểu thiếp muốn thay thế vị trí của nàng, luôn nghĩ cách phá hoại thanh danh của nàng ở Tả gia.
Chuyện này hôm nay, Tả phu nhân biết là do tiểu thiếp kia làm.
Nàng không biết nếu như Sơ Tranh không ra tay, thì mình sẽ bị đánh chết, hay là có chuyện khác đang chờ nàng...
Mà vị Tả phu nhân này, thân phận còn không tầm thường, là biểu muội của vị Hoàng Quý phi thời gian trước xử lý cung yến bị thất bại ấy.
Đại khái chính là vì bây giờ Hoàng Quý phi xảy ra chuyện, đối phương mới dám lớn lối như vậy.
"Tam hoàng tử phi, ta muốn xin ngài giúp muội muội." Lâm phu nhân đỏ vành mắt: "Cứ tiếp tục như thế, nàng nhất định sẽ chết."
"Ta có thể giúp gì cho nàng?" Sơ Tranh dựa vào tường, giọng điệu lãnh đạm: "Giết Tả đại nhân?"
Trong lòng Lâm phu nhân cuồng loạn, nàng đâu có ý này!!
Lâm phu nhân bối rối nhìn xung quanh một chút, nhớ tới đây là cửa hàng của Sơ Tranh, lại lấy lại bình tĩnh: "Ta muốn xin Tam hoàng tử phi chỉ cho muội muội một con đường sáng..."
"Đường sáng?"
Lâm phu nhân gật đầu.
Nàng cũng không biết vì sao, chính là cảm thấy Tam hoàng tử phi có thể cứu tiểu tỷ muội của nàng...
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Hòa ly."
Sắc mặt Lâm phu nhân biến hóa: "Sợ là không dễ dàng..."
Loại chuyện như hòa ly, đặt ở hiện đại đó chính là chuyện thường ngày, có lẽ thủ tục xong xuôi còn có thể cùng đi ăn một bữa.
Nhưng đây là cổ đại, thời đại phong kiến nữ nhân ở vào địa vị yếu thế.
Hòa ly đối với bọn họ là chuyện gì?
Có người tình nguyện chết, cũng không muốn cầm một tờ hưu thư.
Trong tư tưởng thâm căn cố đế của họ, nữ nhân một khi bị người ta bỏ, thì sẽ không có mặt mũi gặp người khác, sẽ bị người ta chỉ trỏ.
"Vậy ta không còn cách nào."
Hoặc là bỏ, hoặc là chết.
Đương nhiên còn có những cách khác, nhưng đối với một người xa lạ, Sơ Tranh cảm thấy mình không cần thiết phải làm đến loại trình độ đó.
【...】 Vương Giả muốn khuyên, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, cách của Sơ Tranh chắn chắn không phải cách đường đường chính chính gì, cuối cùng nó lựa chọn ngậm miệng.
Không thể bởi vì nhỏ mà mất lớn!
Tiểu tỷ tỷ làm chuyện gì, căn bản cũng không phải là chuyện mà người làm.
"Ai... Ta chỉ muốn nhờ Tam hoàng tử phi giúp ta khuyên nhủ, đừng để nàng đi vào trong ngõ cụt "
Lâm phu nhân kỳ thật cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Nàng cảm thấy trên người Tam hoàng tử phi có một loại cảm giác rộng lượng, lời tuy không nhiều, nhưng luôn có thể làm cho người ta tin phục.
Có lẽ cô khuyên nhủ Tả phu nhân sẽ có hiệu quả.
Sơ Tranh ngẫm lại tấm thẻ cảm ơn Tả phu nhân cho, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu của Lâm phu nhân.
-
Trong phòng, Tả phu nhân đã xử lý xong vết thương, hốc mắt khóc đến sưng đỏ, lúc này đã không có nước mắt chảy ra nữa.
"Tam hoàng tử phi..."
Sơ Tranh vào, Tả phu nhân lập tức đứng dậy, câu nệ hành lễ.
"Được rồi, ngồi đi."
Sơ Tranh vung tay.
Tả phu nhân chần chờ không dám động, cuối cùng là Lâm phu nhân đỡ nàng ngồi xuống.
"Tam hoàng tử phi mặt lạnh tâm nóng, muội đừng sợ."
Sơ Tranh: "..." Tâm ta cũng lạnh, thật sự!!
Lâm phu nhân nói đơn giản hai câu, đại ý chính là đã nói chuyện của nàng cho Sơ Tranh biết.
Tả phu nhân chỉ cay đắng cười một cái, cũng không vì Lâm phu nhân tự làm chủ mà tức giận.
Sơ Tranh kéo ghế ra ngồi xuống, rót cho mình một ly trà: "Ngươi còn thích hắn không?"
"Sao có thể không thích?" Tả phu nhân bóp khăn tay, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà nổi lên màu xanh trắng.
Từ khi nàng bắt đầu nhớ được, người kia vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của nàng.
Tất cả những chuyện quan trọng trong sinh mệnh của nàng, hắn đều tham dự vào.
"Ngươi thích hắn là vì tình yêu, hay là vì bản năng?"
Tả phu nhân nhìn về phía Sơ Tranh.
Người sau chậm rãi uống trà, bình tĩnh đến giống như cô chỉ là người tới dự thính, vừa rồi không hề nói chuyện.
Ngón tay Tả phu nhân không ngừng dùng sức.
Là vì tình yêu... Hay là vì bản năng?
Nàng không biết...
Nàng đã không phân rõ được nữa.
Có lẽ nàng thật sự chỉ thích người kia theo bản năng, hắn chính là người duy nhất mình cần phải thích trong sinh mệnh của nàng.
Nàng xem hắn là tất cả.
"Nếu như ngươi không thể rời khỏi hắn, vậy thì phải nắm giữ được hắn, cho dù hắn sợ ngươi, e ngại ngươi, cũng không dám rời khỏi ngươi."
Lâm phu nhân: "!!!"
Tam hoàng tử phi đang nói gì vậy!
Chuyện nàng nghĩ không phải như vậy!!
Tả phu nhân cũng sững sờ nhìn cô gái trước mặt.
Sơ Tranh làm sao sẽ có tình cảm mà khuyên nhủ gì, đương nhiên là làm sao đơn giản nhất thì làm.
Cô đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Không ngồi vững được cái ghế trong tim hắn, thì hãy ngồi vững vàng trên cái ghế quyền lực."
Sơ Tranh dừng một chút, đón tầm mắt của Tả phu nhân: "Thích hắn nhiều năm như vậy, dù sao cũng phải lấy được thứ gì đó khác biệt chứ?"
Sơ Tranh nói đến thế thôi.
Có nghe hay không là chuyện của nàng.
"Các ngươi có thể ở đây nghỉ ngơi, lúc nào rời đi cũng được." Sơ Tranh đứng dậy: "Ta đi trước."
Lâm phu nhân lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy tiễn Sơ Tranh.
"Hai người kia các ngươi tự giải quyết đi." Sơ Tranh nhớ tới còn có hai người nữa: "Sư Dịch, ngươi nhốt chỗ nào rồi?"
"Đằng sau kho củi."
Lâm phu nhân không nhìn thấy người, chỉ nghe thấy giọng nói.
"Đa tạ Tam hoàng tử phi..."
"Ừ."
Sơ Tranh chắp tay rời đi, Lâm phu nhân đứng tại chỗ, một hồi lâu sau tâm sự nặng nề đi lên, ở bên cạnh Tả phu nhân.