Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Năm 2020.
Trình Mộ không biết cha Trình giải quyết Khúc Ngạn thế nào, dù sao từ sau ngày đó, hắn không hề gặp lại Khúc Ngạn nữa.
Bởi vì nguyên nhân bị thương, Trình Mộ cũng không thể ra ngoài, mỗi ngày đều chỉ có thể ở nhà.
Mấy ngày nay đại đa số thời gian Sơ Tranh đều không ở đây, tựa như đang bận cuộc thi gì đó, cho nên thời gian Trình Mộ gặp cô cũng không nhiều.
"Anh Mộ!"
Lê Hoàn từ ngoài cửa thò đầu vào.
"Sao cậu lại tới đây?"
"Đến xem thương thế của anh." Lê Hoàn đẩy cửa ra đi vào, cười hì hì chỉ chỉ đằng sau: "Không chỉ một mình em đâu."
Phía sau Lê Hoàn còn đi theo mấy bạn học, lúc này câu nệ đứng ở bên ngoài, vẫy vẫy tay với hắn.
Trình Mộ: "..."
Người ta cũng đã tới, Trình Mộ cũng không thể đuổi người, hắn dẫn người đi xuống phòng khách dưới lầu.
Người đến cũng không nhiều, dù sao lấy tính tình của Trình Mộ, dám người tới thật đúng là không nhiều.
Trình Mộ xuống lầu ngồi một lát, phát hiện mình không mang điện thoại, lại lên lầu lấy.
Cốc cốc --
Trình Mộ nhìn về phía cửa một chút, lớp trưởng đứng ở đó.
Lớp trưởng không giống như khi ở trường học, tóc thả xuống, kính cũng không đeo, nhu thuận ngọt ngào, giống như đóa hoa đào sáng rực nở rộ.
Trình Mộ không có chút tâm tình thưởng thức nào: "Có việc?"
"Ừm... Tớ..."
Lớp trưởng khẩn trương nắm lấy vạt áo, trên mặt mang chút đỏ ửng, ánh mắt cũng không dám nhìn hắn.
"Trình Mộ... Cậu... Cậu điền nguyện vọng trường nào?"
Trình Mộ: "Không biết, vẫn chưa chọn."
Lớp trưởng nhấp môi dưới: "Cậu thi không tệ nhỉ? Sẽ điền đại học Q sao?"
Trình Mộ liếc nhìn cô ấy một cái, vẫn là hai chữ kia: "Không biết."
Lớp trưởng: "..."
Lớp trưởng hít sâu: "Trình Mộ, tớ có lời muốn nói với cậu."
Trình Mộ: "Ừ?"
"Trình Mộ... Tớ..." Cô gái hạ quyết tâm, nhắm mắt nói: "Tớ thích cậu!!"
Trình Mộ sửng sốt một chút, sau đó chuyển mắt nhìn về phía tấm gương.
Không biết Sơ Tranh đã trở về từ lúc nào, đang tựa ở cái bàn bên kia, thần sắc không rõ nhìn hắn.
Trình Mộ hơi luống cuống, nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, hắn lại không làm gì, luống cuống cái gì?
"Trình... Trình Mộ, tớ... Tớ biết..."
"Tôi không thích cậu." Trình Mộ từ chối đến dứt khoát, xê dịch người đi, dễ dàng ngăn trở ánh mắt của lớp trưởng.
Lớp trưởng vẫn luôn cúi đầu, căn bản không nhìn vào trong phòng, nghe thấy Trình Mộ từ chối mình, hốc mắt trong nháy mắt liền đỏ lên, lại không dám ngẩng đầu.
"Thật..." Trong giọng nói của lớp trưởng mang theo sự nghẹn ngào: "Thật, thật xin lỗi, tớ... Tớ đi xuống trước."
Lớp trưởng chạy xuống lầu trước, Trình Mộ cũng không quay đầu, mà là trực tiếp ra khỏi gian phòng.
Hắn cũng không biết vì sao, chỉ là có chút không dám đối mặt với cô.
Chuyện lớp trưởng tỏ tình với Trình Mộ, hiển nhiên mấy người Lê Hoàn đều biết, sau khi lớp trưởng xuống dưới, chỉ có một mình ngồi ở trong góc, thần sắc sa sút, nhìn là biết tỏ tình thất bại.
Trình Mộ có chút không tập trung, bầu không khí xấu hổ, cuối cùng đành phải tản ra trước.
Đưa tiễn những bạn học kia, Trình Mộ lề mà lề mề lên lầu, đi đi lại lại ở cửa ra vào một hồi.
Sợ cái gì!
Hắn lại không làm gì!
Đúng!
Đáy lòng Trình Mộ an ủi mình một phen, trấn định đẩy cửa ra đi vào.
Trình Mộ nhìn về phía tấm gương một chút, Sơ Tranh vẫn còn ở đó, cầm sách ngồi ở bên kia lật, Trình Mộ tằng hắng một cái.
Cô gái hơi ngước mắt, ánh mắt xuyên qua tấm gương, vượt qua dòng chảy thời gian mười năm, rơi ở trên người hắn.
Sơ Tranh không nói chuyện, Trình Mộ đứng ở đằng kia cũng không biết làm sao mở lời, trong phòng tĩnh mịch quỷ dị.
"Cái kia..."
Trình Mộ thật sự không chịu nổi yên tĩnh như vậy.
"Ừ?"
"Cô... Không có gì muốn hỏi?"
"Hỏi cái gì?" Sơ Tranh gấp sách lại, đổi tư thế thoải mái hơn ngồi.
Trình Mộ: "..."
Hỏi cái gì? Cô trông thấy có người tỏ tình với tôi, chẳng lẽ không nên hỏi một chút sao?
"Không có gì." Trình Mộ bực bội hừ một tiếng, đi ra khỏi phạm vi tấm gương, ngồi trên bệ cửa sổ.
"Trình Mộ."
"Làm gì."
"Tôi tin tưởng cậu sẽ không thích người khác."
Trình Mộ sửng sốt một chút, sau đó không được tự nhiên cười lạnh một tiếng: "A, đàn ông thay lòng đổi dạ rất nhanh đấy, cô dựa vào cái gì mà tin tưởng tôi."
"Bởi vì cậu không giống, tôi tin tưởng cậu. Cậu không dám."
Trọng điểm của Trình Mộ đặt ở câu nói phía trước, không chú ý tới câu đằng sau của Sơ Tranh, nhếch miệng lên tạo thành một độ cong thật đẹp, một giây sau lại thu lại, tiếp tục không được tự nhiên nói lầm bầm: "Cô sẽ hối hận!"
-
Thành tích thi tốt nghiệp trung học ra, Trình Mộ lấy thành tích đứng nhất thành phố lên tin tức.
Thành tích như vậy, trường học có thể nói là tùy hắn chọn.
Nhưng mà khi Trình Mộ điền bảng nguyện vọng, lại hết sức xoắn xuýt.
Thành phố này trường tốt cũng không ít, nhưng đều cách nhà hắn rất xa, nếu như đến bên kia đi học, chắc chắn không thể về nhà mỗi ngày.
Nếu không thể trở về nhà...
Không đúng, hắn có trở về nhà hay không thì có quan hệ gì!
Trình Mộ vừa định điền, trong đầu không tự chủ được nhớ tới cô gái thanh lãnh ngồi trước gương.
Trình Mộ bực bội vì tóc, mở chiếc điện thoại từ lúc bắt đầu đã vang lên không ngừng kia ra.
Trong nhóm lớp, không ít học sinh cũng đang thảo luận chuyện rốt cuộc nên điền trường nào.
Mà hạng nhất như Trình Mộ, tự nhiên cũng là trọng điểm chú ý của mọi người.
Trình Mộ nhìn một lát, bật yên lặng, cấp tốc điền một trường học, nộp ra.
Buổi tối Trình Mộ mới nhìn thấy Sơ Tranh, hắn đang chuẩn bị ra ngoài, Sơ Tranh liền xuất hiện trong gương.
Cô mặc bộ váy màu sắc sao trời, tóc hơi xoăn, tán ở đầu vai, váy thiết kế ôm eo, phác họa ra đường cong uyển chuyển của cô gái, cả người đều giống như tản ra ánh sáng dìu dịu, ưu nhã lại duy mỹ.
Từ sau khi Trình Mộ trông thấy cô, cô vẫn luôn ăn mặc rất tùy ý.
Đây là lần đầu tiên Trình Mộ thấy cô ăn mặc long trọng như vậy.
Nhưng không thể không thừa nhận, cô thật sự rất đẹp...
"Cô... Đi đâu thế?" Trình Mộ nhịn không được lên tiếng hỏi một câu.
"Tiệc tối." Sơ Tranh lấy trang sức trên tóc xuống: "Cậu muốn đi ra ngoài? Đã trễ thế này rồi."
Không biết Trình Mộ bị dẫm phải cái đuôi nào: "Cô cũng có thể trở về muộn như thế, sao tôi lại không thể ra ngoài muộn như vậy?"
Sơ Tranh: "..." Ta lại không yếu như mi vậy.
"Về sớm một chút." Sơ Tranh không hỏi hắn đi đâu: "Nếu cậu xảy ra chuyện ở bên ngoài, tôi cũng không cứu được cậu." Mi phải biết quý trọng cái mạng nhỏ của mình một chút đi!
Trình Mộ: "..." Rốt cuộc có phải cô thật sự thích mình không chứ!!
Trình Mộ tức giận đến rời phòng.
-
Năm 2030.
Bóng đêm vắng vẻ, ánh trăng nhảy vào cửa sổ, trải ra một tầng ánh sáng bạc đầy đất.
Sơ Tranh nghe thấy tiếng động rất nhỏ, mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.
Cô nhìn về phía tấm gương bên kia một chút, trong bóng tối, chỉ mơ hồ trông thấy một bóng đen nằm sấp trên mặt bàn trước gương.
Sơ Tranh: "..."
Hơn nửa đêm thẻ người tốt làm gì thế?
Sơ Tranh xoay người xuống dưới, giẫm lên ánh trăng đầy đất đi qua: "Trình Mộ?"
Trình Mộ gối đầu lên cánh tay, nghe thấy có người gọi tên mình, mê mê man man mở mắt ra.
Ánh sao rơi trên người vừa tới, phủ thêm một tầng vầng sáng nhàn nhạt, phác hoạ ra hình dáng ôn nhu.
Ánh mắt không chút phòng bị xâm nhập vào trong cặp mắt thanh lãnh kia, Trình Mộ thoáng như cảm thấy, ánh mắt cô nhìn mình, thật ra mang theo sự nhu hòa, mang theo tình cảm hắn xem không hiểu nhưng có thể làm nhịp tim hắn đập như sấm.
Song khi hắn nhìn kỹ, ở trong đó vẫn hoàn toàn lạnh lẽo, hết thảy đều là ảo giác.