Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tần Sơ Chiêu bị đuổi đến câu lạc bộ, không thể thường xuyên chạy đến biệt thự được nữa, Sơ Tranh liền thanh tịnh hơn nhiều.
Cô còn nghe nói ông bà Tần vì chuyện này mà vô cùng nôn nóng.
Nhưng mà Tần Sơ Chiêu đã hạ quyết tâm, còn có Sơ Tranh đập tiền cho cậu, lần này Tần Sơ Chiêu thật sự muốn tùy hứng vì mình một lần.
Ông bà Tần có thể làm sao?
Cũng không thể giống lúc trước, nói ra chuyện đoạn tuyệt quan hệ được.
Đây chính là bảo bối bọn họ nâng trong tay, cho nên có tức cỡ nào, bọn họ cũng phải tự mình chịu lấy.
Đây chính là một thù trả một thù.
Sau này còn có chuyện làm bọn họ tức giận nữa, cho nên phải sống lâu trăm tuổi nha.
-
Khi Sơ Tranh lần nữa trông thấy tin tức của Niên Nguyệt, đã là hai năm sau, ở trên hot search.
Niên Nguyệt biến mất lâu như vậy, thế mà lại chạy đi thay đổi khuôn mặt, còn trà trộn vào giới giải trí.
Đáng tiếc kỹ thuật diễn xuất không được, không bao lâu liền bị người ta đào ra.
Chút bản lĩnh ấy của cô ta, làm sao có thể làm được chuyện trống rỗng tạo ra một người khác, những chuyện trước kia từng làm, rất nhanh liền bị người ta đào ra sạch sẽ.
Hot thì hot đấy, nhưng phương thức hot có chút đặc biệt.
Bản thân cũng không có bản lĩnh gì, lúc này bị người ta phơi bày ra, làm sao còn có người có thể tiếp nhận cô ta chứ.
Chính là ở thời điểm này, Niên Nguyệt đột nhiên liên hệ với Sơ Tranh.
"Tìm tôi làm gì?" Muốn ăn đòn sao?
Niên Nguyệt rất điệu thấp đeo khẩu trang và mũ, giọng khàn khàn nói: "Cô còn nhớ rõ những chuyện trước kia cô từng làm không?"
Sơ Tranh tò mò hỏi: "Tôi từng làm cái gì?"
Niên Nguyệt: "Cô không nhớ nổi cũng không sao, chỗ tôi đều giữ lại chứng cứ."
Chứng cứ?
Khi Niên Nguyệt làm trợ lý cho nguyên chủ, quả thật có thể thu tập được một vài thứ, có một số việc, vốn chỉ cần cắt câu lấy nghĩa cũng có thể làm cho người ta hiểu lầm...
Trước đó Niên Nguyệt đã dùng một chút, xem ra vẫn còn giữ lại đường lui.
Nhưng mà cũng không sao...
Sơ Tranh nhìn về phía Niên Nguyệt, ánh mắt kia lạnh như băng không có nhiệt độ.
Niên Nguyệt bị cô nhìn đến toàn thân bốc lên hơi lạnh, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh thẩm thấu, bốn phía đều trở nên cứng ngắc.
"Nếu như cô không muốn tôi đưa những thứ kia cho truyền thông, thì cô phải giúp tôi." Niên Nguyệt uy hiếp Sơ Tranh.
"Được, tôi giúp cô."
Sơ Tranh đáp ứng rất sảng khoái, Niên Nguyệt ngược lại kinh ngạc đến không thể tin được.
Cô cũng không hỏi mình muốn cô giúp cái gì, sao lại đáp ứng nhanh chóng như vậy?
Sơ Tranh sờ cổ tay, khẽ xoa xoa: "Tôi sẽ nghiêm túc giúp cô."
Niên Nguyệt đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, trong cặp mắt kia, phủ lên một tầng băng mỏng, làm người xâm nhập vào đó như bị rớt vào hầm băng.
"Cô... Cô muốn làm gì?"
"Giúp cô đó." Ta là người tốt, xin gì được nấy.
"Cô đừng tới đây!"
"Tần Sơ Tranh, cô muốn làm gì."
"Tôi cho cô biết, nếu cô dám làm gì tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô thân bại danh liệt!"
Uy hiếp của Niên Nguyệt đối với Sơ Tranh mà nói, một chút tác dụng cũng không có.
Trước không nói những thứ cô ta phát ra ngoài có căn cứ hay không, mà vấn đề bây giờ là có ai dám đăng tin trái chiều về cô không đã.
Ai lại đi chống đối tiền đúng không nào?
-
Nửa tiếng sau, Sơ Tranh ngồi xổm trên mặt đất, cầm điện thoại của Niên Nguyệt, xóa bỏ những thứ có liên quan đến cô.
"Còn gì nữa không?"
Niên Nguyệt chật vật nằm rạp dướt đất, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
Niên Nguyệt run lẩy bẩy: "Hết, hết rồi."
Sơ Tranh híp mắt lại, giơ tay liền muốn đánh, Niên Nguyệt co rụt cổ lại, nhanh chóng báo ra một cái địa chỉ internet.
Sơ Tranh đăng nhập vào, trên đó còn có sao lưu.
Niên Nguyệt cũng rất cẩn thận, sao lưu cũng rất nhiều.
Sơ Tranh xác định đã xóa hết tất cả các bản sao, ném điện thoại di động tới trước mặt Niên Nguyệt, nghênh ngang rời đi.
Niên Nguyệt nằm rạp trên mặt đất, nhìn bóng lưng cô rời đi, đầu ngón tay vạch ra một vết máu trên mặt đất.
Oán hận, phẫn nộ, không cam lòng... Đủ loại cảm xúc xen lẫn trong đáy mắt Niên Nguyệt, trước mắt phảng phất như có một vòng xoáy đang cắn nuốt cô ta.
Con át chủ bài sau cùng của Niên Nguyệt cũng bị mất, làm sao còn có thể lật ra được bọt nước gì.
Khi bị đào đến quần lót cũng không chừa lại, xám xịt biến mất.
Nghe nói trở về quê quán, dựa theo trong nhà an bài lấy chồng, nhà chồng không biết nghe được từ đâu những chuyện cô ta làm ở bên ngoài, ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ với cô ta.
Nói cô ta ở bên ngoài làm chút chuyện không sạch sẽ, mẹ chồng làm khó dễ, chồng thì hoài nghi, cuộc sống trôi qua rất gian nan.
-
Về phần Phó Tinh Thần, cũng không giống như cái tên của hắn ta, trở thành ngôi sao gì đó.
Trong hai năm qua, hắn ta nhận được phim càng ngày càng ít.
Trong vòng giải trí biến đổi từng ngày, không duy trì được nhiệt độ và độ lộ ra ánh sáng, trừ fan trung thành thì không ai theo dõi hắn ta nữa.
Ngày hôm nay có tiểu ca ca này, sáng mai có tiểu thịt tươi kia.
Phó Tinh Thần không duy trì được tâm tính, dần dần sa sút hơn, ngày nào cũng say rượu.
Thời gian dài trôi qua, thân thể không được tập luyện, bắt đầu béo lên.
Lúc đầu dựa vào gương mặt kia vẫn còn có thể duy trì, nhưng giờ thì cái gì cũng mất.
-
Lại qua một năm nữa.
Tần Sơ Chiêu cho Sơ Tranh hai tấm vé, nói cô đi xem mình thi đấu.
Sơ Tranh không có ý định đi, Tần Sơ Chiêu đã sớm chuẩn bị, một bên khác mở miệng gọi một tiếng anh rể, dỗ Cố Ngự đến hết sức vui vẻ, cho nên cuối cùng Sơ Tranh vẫn phải ngồi trên khán đài xem thi đấu.
Tần Sơ Chiêu tuổi không lớn lắm, dáng dấp còn rất đẹp, ngày hôm nay trên khán đài có lẽ có rất nhiều người đến vì Tần Sơ Chiêu.
Tỉ như...
Vị bên cạnh cô đây.
Sơ Tranh cảm giác màng nhĩ cũng sắp vỡ luôn rồi.
Thật ồn ào... Muốn về nhà.
Vất vả lắm mới nhịn được đến khi tan cuộc, cô gái vừa rồi ở bên cạnh cô rống lên kia đột nhiên chần chờ kêu một tiếng.
"Chị... Chị?"
Hô loạn cái gì!
Ai là chị của cô!
Cô gái nhỏ vén tóc mình ra, để lộ mặt mình, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: "Chị, chị còn nhớ em không?"
Sơ Tranh: "..."
Mi là ai!
Sơ Tranh quan sát tỉ mỉ cô bé này một chút, trong đầu có chút ấn tượng, hình như là cô bé theo đuổi Tần Sơ Chiêu từng gặp mấy năm trước khi tham gia thọ yến của Cố lão phu nhân.
Sơ Tranh nhìn nhìn thiếu niên trên đài, hỏi một câu: "Em còn theo đuổi nó à?"
Cô gái gật đầu: "Đúng thế."
Sơ Tranh hơi trầm mặc: "Cố lên."
Cô gái nắm tay: "Em sẽ, chị, em sẽ tranh thủ sớm ngày trở thành em dâu của chị."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đi về phía sau đài, cô gái thừa cơ đuổi theo cô, cùng cô tiến vào hậu trường.
"Chị." Tần Sơ Chiêu mừng rỡ xông lại: "Nhìn có được không, có phải em trai chị rất lợi hại không?"
"Ừ." Sơ Tranh cực kỳ qua loa: "Lợi hại."
Tần Sơ Chiêu: "..."
"Anh lợi hại nhất!" Cô gái nhỏ không nhịn được cổ vũ.
"Tại sao cô lại ở đây?" Tần Sơ Chiêu trông thấy cô gái này, vẻ mặt chợt biến đổi: "Ai bảo cô đi theo chị tôi."
"Chị..."
"Gọi cái gì thế hả! Đó là chị của cô chắc?"
"... Gọi một chút cũng có sao đâu, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gọi mà."
Tần Sơ Chiêu nói với Sơ Tranh một tiếng, sắc mặt không tốt kéo cô gái nhỏ rời đi.
"Về chưa?" Cuối cùng Cố Ngự cũng tìm được cảm giác tồn tại.
"Ừ."
Hai người rời đi từ phía sau đài, khi sắp đến bãi đỗ xe, không biết Cố tổng nổi điên cái gì, đột nhiên đi về một phương hướng khác.
Sơ Tranh hơi ngơ ngác: "Anh đi đâu thế?" Đột nhiên đi như thế, không thể chào hỏi một câu đã sao?
Cố Ngự chỉ hỏi cô: "Em có đi không?"
"..."
Vòng qua bãi đỗ xe, có một quảng trường rất lớn, trên quảng trường treo đầy đèn lồng, lúc này có không ít người đi vào trong đó chụp ảnh.