Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vết thương trong lòng bàn tay Ân Thận hẳn là bị đồ sứ cắt rách, không tính là sâu, nhưng vết thương hơi dài, cơ hồ xuyên qua cả bàn tay, máu tươi đang thấm ra ngoài.
"Có thuốc không?"
Ân Thận gọi người đưa tới.
Cung nhân đưa đồ vật vào, cũng không dám nhìn người trong phòng, rất nhanh liền ra ngoài.
Sơ Tranh xử lý vết thương cho hắn trước.
"Shh..."
Lúc khử trùng Ân Thận bị đau đến mức bàn tay rụt về phía sau.
Sơ Tranh ấn lấy cổ tay hắn: "Đừng nhúc nhích."
Sơ Tranh dừng một chút, hỏi hắn: "Rất đau?"
Ân Thận vốn muốn nói không có gì đáng ngại, lời đến khóe miệng lại nuốt về, gật đầu: "Ừ."
"Chịu đựng."
"..."
Sơ Tranh nhanh chóng băng bó kỹ cho hắn, ném đồ đi, cầm khăn bên cạnh lau tay.
"Lần sau cẩn thận chút, đừng làm mình bị thương." Ngữ điệu của Sơ Tranh vẫn không chút chập trùng như cũ, nhưng ẩn ẩn có chút bất mãn.
"Sơ Tranh cô nương lo lắng cho ta sao?" Ân Thận quan sát tay được băng bó kỹ, thấp giọng hỏi cô.
"Lo lắng?" Sơ Tranh ném khăn trong tay đi, ngước mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi cảm thấy phải thì phải."
Ân Thận: "..."
Sơ Tranh không hỏi hắn sao mà nổi giận lớn như vậy, Ân Thận cũng không có ý định giải thích.
Ân Thận dẫn Sơ Tranh đi dùng đồ ăn sáng.
Hắn vừa phát giận xong, đổi thành bình thường, cơ hồ sẽ mặt âm trầm cả ngày.
Ngày hôm nay chỉ một hồi như thế, trên mặt đã mang ý cười, người hầu hạ cũng run lẩy bẩy.
Tính tình của Thiên Tuế đại nhân lại thăng cấp rồi sao?
Bọn họ thật sự bội phục cô nương ở bên cạnh Thiên Tuế đại nhân kia, cô không sợ sao?
Bữa sáng lần lượt được dọn lên bàn, cơ hồ không còn chỗ trống để đặt những thứ khác nữa.
"Ngươi ăn được nhiều như vậy?" Thẻ người tốt là heo sao?
"Không biết ngươi thích ăn gì, nên bảo bọn họ làm hết một phần." Ân Thận nói: "Ngươi chọn đồ thích ăn là được."
"Ta ăn gì cũng được, không cần nhiều như vậy." Thẻ người tốt mới cần nuông chiều, cô không cần.
Ân Thận cười một cái: "Được."
Đám người: "..."
Má ơi!
Thiên Tuế đại nhân cười lên cũng đáng sợ quá.
Sơ Tranh tự ăn cơm, Ân Thận ngồi ở đối diện tay phải bị thương, cầm đũa cũng khó khăn, tay trái cầm đũa, lại cầm không vững.
Sơ Tranh ngước mắt nhìn hắn một chút, Ân Thận giống như vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ mở tay ra.
Sơ Tranh nhìn hắn không có động tĩnh.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô biết bây giờ cô phải làm gì không? 】
Làm gì? Giúp hắn ăn sao?
【 Đút cho hắn ăn. 】
... Hắn không có tay sao?
【 Thẻ người tốt bị thương mà!! 】
Sơ Tranh: "..."
Bị thương không tầm thường nha!
Ta còn bị thương đây này!
【 Tiểu tỷ tỷ bây giờ cô nên biểu hiện ra một mặt dịu dàng quan tâm của cô, chủ động đút cho hắn ăn. 】
Sơ Tranh: "..."
Ồ.
Sơ Tranh cúi đầu tiếp tục uống cháo.
【...】 Đã nói rõ ràng đến cỡ đó rồi, sao cô còn ngồi ăn một mình thế kia?
Sơ Tranh bị Vương Giả niệm đến bực bội, đập "bộp" đũa xuống.
Ta cũng không thể đói bụng đi đút cho hắn ăn được mà? Ta không thể ăn no bụng trước sao?
【...】
Sơ Tranh dữ dằn đi sang kia ngồi, bưng bát đút cho Ân Thận.
Sơ Tranh đút hơi nhanh, Ân Thận cần nuốt rất nhanh, trên gương mặt trắng nõn không khỏi nhiễm lên một chút màu đỏ ửng, làm hắn nhìn qua càng siêu mê người.
Con ngươi Sơ Tranh híp lại, cô phải nghĩ cách...
"Khụ khụ..."
Ân Thận đột nhiên bị nghẹn một cái.
Sơ Tranh đè những ý nghĩ loạn thất bát tao kia xuống, giơ tay vỗ vỗ phía sau lưng hắn.
Nhóm cung nhân nơi xa hoảng sợ tập thể, bọn họ giống như đã trông thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Ân Thận.
Nhưng mà tràng cảnh như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, Sơ Tranh vỗ trên lưng Ân Thận đến mấy lần, Ân Thận đều chỉ là dùng lòng bàn tay không bị thương che môi, nhẹ giọng ho khan, mặc cho Sơ Tranh vỗ phía sau lưng hắn.
"..."
Đột nhiên cảm thấy càng kinh khủng hơn.
[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của @Halantamnhien, đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng editor!]
-
Sau đó một ngày ba bữa, Ân Thận đều ỷ vào tay mình bị thương, để Sơ Tranh đút cho hắn ăn.
Sơ Tranh bực bội: "Không phải ngươi có nhiều người hầu hạ như vậy sao, tại sao lại là ta?"
"Sơ Tranh cô nương cảm thấy phiền phức sao?" Trên mặt Ân Thận lập tức lộ ra thần sắc cô đơn: "Vậy ta tự ăn."
Nói xong hắn tự cầm lấy đũa, vụng về bắt đầu gắp thức ăn.
Sơ Tranh nhìn hắn kẹp đến mấy lần cũng không gắp lên được, dữ dằn nói: "Đưa cho ta."
"Không phiền Sơ Tranh cô nương." Ân Thận tiếp tục phân cao thấp với đồ ăn, mắt thấy sắp kẹp đến trong chén, kết quả ngón tay hắn lắc một cái, lại trực tiếp rơi trên bàn.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh trực tiếp cướp đũa tới.
Nếu ngươi không phải thẻ người tốt, thì ta đã sớm đánh chết ngươi rồi.
Ta nhịn!
Kiểu gì ta cũng sẽ đòi lại tiền lãi cho xem.
Ngươi chờ đi!
Đến lúc đó ngươi sẽ biết tay!
"Không phải Sơ Tranh cô nương cảm thấy phiền phức sao?"
"Ngươi ăn cơm không phải không nói lời nào sao?" Sơ Tranh dùng một câu oán về.
Ân Thận: "..."
Sơ Tranh cho hắn ăn xong, có lẽ tâm tình khó chịu, bước thẳng đi luôn.
Ân Thận ngồi một mình ở chỗ đó, không biết đang suy nghĩ cái gì, thời gian thật lâu trôi qua mới đứng dậy đi đến thư phòng mới bố trí ra.
Ân Thận cầm bút bằng tay trái, không chút chướng ngại phê chữa tấu chương chồng chất, chữ viết ra, cơ hồ không khác gì so với tay phải.
"Đại nhân, sổ con này?"
Cung nhân bên cạnh đưa qua một bản sổ con vừa sửa sang lại.
Ân Thận nhận lấy nhìn một vòng: "Đốt."
"Đại nhân, chuyện của Sơ Tranh cô nương không gạt được, sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến chỗ bệ hạ." Cung nhân cẩn thận nói.
"Đúng vậy nha." Đầu ngón tay Ân Thận điểm trên sổ con đang mở ra mấy lần, nhếch miệng lên tạo thành một độ cong nguy hiểm: "Phải nghĩ cách làm bọn họ ngậm miệng, ngươi nói đúng không?"
"..."
-
Sơ Tranh đợi trong cung mấy ngày, kết quả bên ngoài không hề có một chút động tĩnh.
Cô dùng tiền tìm người nghe ngóng được, xác định bên ngoài cũng không có lời đồn liên quan tới cô.
Suy nghĩ lại chuyện bây giờ cô không thể rời khỏi nơi này... Sơ Tranh đại khái có thể xác định, lá gan của thẻ người tốt chính là như vậy lớn đấy, giam lỏng cô ở đây rồi.
Chậc.
Giỏi nha.
Ta còn chưa động thủ, mà ngươi đã làm ra cho ta một màn như thế trước.
Vậy đến lúc đó động thủ, lý do cũng không cần tìm nữa, dù sao cũng là thẻ người tốt động thủ trước.
【...】
Sơ Tranh nhờ người giúp mình đưa phong thư ra ngoài, những cung nhân này sợ hãi không dám.
Nhưng luôn có người thấy tiền sáng mắt, giúp Sơ Tranh đưa thư ra ngoài.
Thư đưa đến tay Cẩm Chi, Cẩm Chi còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc có nên tiến cung vớt Sơ Tranh ra hay không, tiền này tính thế nào... Thì thư tới.
Trong thư có một chồng ngân phiếu, còn có một phong thư rất ngắn gọn.
Cẩm Chi xem hết liền đốt đi, cầm lấy chồng ngân phiếu đếm nhiều lần, sau đó nhét vào trong túi, đi giúp Sơ Tranh làm việc.
-
Gần đây Chúc Đông Phong bị Chúc phụ bắt ở nhà, đừng đi ra ngoài.
Bên ngoài gió êm sóng lặng, tâm tình Chúc Đông Phong rất bực bội.
Mấy lần tìm Chúc phụ, hỏi ông ta chuyện của Sơ Tranh giải quyết thế nào rồi, Chúc phụ đều bảo hắn ta đừng quản.
Bây giờ người đang ở chỗ Ân Thận, Chúc phụ có thể làm sao? Đi vào cướp người với Ân Thận?
Chúc Đông Phong thất vọng, chỉ có thể cùng mấy hồ bằng cẩu hữu mượn rượu giải sầu.
"Chúc huynh, gần đây thế nào?" Hồ bằng cẩu hữu kỳ quái với biểu hiện gần đây của Chúc Đông Phong, kém quá xa so với Chúc đại nhân anh tuấn soái khí trước kia.
"Còn không phải..."
Đầu óc Chúc Đông Phong bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"... Cha ta." Chúc Đông Phong ngoặt một cái, thuận tiện gán cái cho tội danh Chúc phụ, oán giận một phen.
Những công tử như bọn họ, đừng thấy bây giờ cũng có chức quan mà nhầm.
Nếu lão gia trong nhà vẫn chưa xuống, thì bọn họ kỳ thật vẫn đều là trẻ con, mấy ông ấy nói cái gì, bọn họ đều phải nghe.
Mọi người tràn đầy cảm xúc, cùng Chúc Đông Phong kể lể bất hạnh mình gặp phải.