Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hứa Kiêu Vi nhìn người chạy tới, mày liễu nhíu lại, do hạn chế thân phận, vẫn hành lễ: "Công chúa điện hạ."
Chúc Đông Phong không nghĩ tới công chúa Thường Hoan lại đột nhiên xuất hiện, đáy lòng kinh ngạc một phen, cực nhanh cúi đầu hành lễ: "Công chúa điện hạ."
Chúc phụ bảo hắn ta tiến cung thăm công chúa Thường Hoan, nhưng Ân Thận bên kia không cho.
Nói là công chúa Thường Hoan bị kinh sợ, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Chúc Đông Phong tự nhiên không gặp được công chúa Thường Hoan.
Không nghĩ tới sẽ gặp phải vào thời điểm này...
Công chúa Thường Hoan quét mắt nhìn Chúc Đông Phong, rất nhanh liền dời ánh mắt.
"Ngươi đang làm gì thế hả!" Công chúa Thường Hoan chỉ vào người bị thị nữ của Hứa Kiêu Vi ấn lấy: "Buông nàng ra."
Hứa Kiêu Vi cười lạnh một tiếng, bầu không khí cứng ngắc xuống trong lúc đó: "Công chúa điện hạ, giáo huấn người va chạm ta, có vấn đề gì không?"
Trong giọng nói của Hứa Kiêu Vi cũng không có nhiều tôn kính đối với công chúa Thường Hoan.
Đều là thiên tử kiều nữ, hai người này từ nhỏ đã không hợp nhau.
Công chúa Thường Hoan tức giận: "Nàng làm gì ngươi? Mà ngươi phải làm ra chuyện ác độc như vậy, nhiều năm như thế ngươi vẫn không thay đổi!"
Hứa Kiêu Vi tự mình đứng lên: "Nếu như công chúa điện hạ đến để thuyết giáo ta, vậy thì miễn đi, ta làm gì, còn chưa tới phiên công chúa điện hạ đến quản."
Mặc dù thân phận của công chúa Thường Hoan cao hơn ả, nhưng bởi vì Tấn An Vương, cho nên Hứa Kiêu Vi cũng không sợ công chúa Thường Hoan lắm.
Cho dù thật sự xảy ra chuyện, cùng lắm thì bị thuyết giáo vài câu, cấm đoán vài ngày mà thôi.
Có cha ả che chở, bệ hạ cũng sẽ không thật sự phạt ả quá nặng.
Bởi vậy ở chỗ Hứa Kiêu Vi, công chúa Thường Hoan chỉ là một chủ nghĩa hình thức, nhìn khí thế hùng hổ, trên thực tế không có tác dụng gì.
"Ngươi..."
Công chúa Thường Hoan tức giận đến mức ngực chập trùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
Công chúa Thường Hoan dồn khí đan điền, quát lớn một tiếng: "Ngươi buông nàng ra cho bản công chúa!"
Công chúa điện hạ dùng giọng điệu ra lệnh.
Hứa Kiêu Vi nói: "Công chúa điện hạ, nàng làm bẩn y phục của ta, chẳng lẽ ta không nên trừng phạt nàng sao?"
Công chúa Thường Hoan trợn mắt nhìn: "Ngươi muốn lột sạch nàng ngay trên đường cái, ngươi sẽ hủy đi cả đời nàng."
Đúng là cô gái này đụng vào ả trước, nếu như Hứa Kiêu Vi đánh nàng ta hai gậy xuất khí, nàng cũng sẽ không tới.
Nhưng ả muốn lột y phục người ta ra ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Hứa Kiêu Vi làm vậy cũng quá ác độc.
Ả căn bản không muốn cho cô gái kia sống sót nữa.
Hứa Kiêu Vi không quan tâm chút nào: "A, chỉ là một dân đen mà thôi, công chúa điện hạ tự hạ thân phận làm gì."
Công chúa Thường Hoan cảm thấy mình và Hứa Kiêu Vi hoàn toàn không có tiếng nói chung, tự đi qua, đẩy hai người thị nữ của Hứa Kiêu Vi ra.
Hai thị nữ không dám động tay với công chúa Thường Hoan.
Công chúa Thường Hoan đỡ cô gái kia dậy, nàng cũng không nói là lời dịu dàng an ủi gì, chỉ nghiêm khuôn mặt nhỏ, cứng rắn hỏi: "Không sao chứ?"
Sắc mặt cô gái trắng bệch lắc đầu: "Không... Không sao..."
"Đi đi."
Công chúa Thường Hoan ra hiệu nàng mau chóng đi đi.
Cô gái hơi sợ.
Hứa Kiêu Vi yêu kiều hừ một tiếng, cũng không thấy nhiều tức giận, nhưng đôi mắt đẹp kia lộ ra mấy phần ánh sáng quỷ dị.
Cô gái nuốt một ngụm nước bọt, bản năng cầu sinh làm cho nàng ta nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Hứa Kiêu Vi kéo khóe miệng cười: "Công chúa điện hạ, lần này ta trở về, còn chưa cẩn thận ôn chuyện với ngươi, không bằng chúng ta đi tâm sự?"
"Không rảnh." Công chúa Thường Hoan quay người muốn đi.
Hứa Kiêu Vi giơ tay ngăn nàng lại: "Công chúa điện hạ, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau."
"Ta không muốn gặp ngươi." Công chúa Thường Hoan trừng ả một cái: "Tránh ra!"
Hứa Kiêu Vi vẫn còn chút chừng mực, dù nói thế nào địa vị của công chúa Thường Hoan vẫn cao hơn ả, ả không dám thật sự không cho nàng đi.
Chỉ là khi công chúa Thường Hoan rời đi, Hứa Kiêu Vi đột nhiên giơ tay vỗ về phía vai của công chúa Thường Hoan.
Mắt thấy bàn tay sắp đụng vào bờ vai của công chúa Thường Hoan, cổ tay Hứa Kiêu Vi đột nhiên mát lạnh, sau đó kèm theo một tiếng răng rắc.
Tiếng kêu thảm thiết của Hứa Kiêu Vi bay lên.
Công chúa Thường Hoan giật mình, quay đầu đã nhìn thấy Hứa Kiêu Vi đang vặn người theo một tư thế xoay, bị người vặn cổ tay, sắc mặt đại biến.
"Tỷ tỷ!" Đôi mắt của công chúa Thường Hoan sáng lên.
Hứa Kiêu Vi cảm giác như tay sắp gãy mất, thân thể lấy tư thế quỷ dị vặn vẹo.
Mà thiếu nữ vặn tay Hứa Kiêu Vi, ngũ quan thanh lãnh đạm mạc tinh xảo tuyệt mỹ, một tay chắp sau lưng, một tay cứ nhẹ nhàng ấn lấy cổ tay ả như thế, tư thế có chút đẹp trai tiêu sái.
"Ngươi... Ngươi là ai!"
Hứa Kiêu Vi nổi giận gầm lên một tiếng, muốn tránh tay mình ra.
Đáng tiếc lực đạo vặn lấy tay ả rất lớn, trừ đau thì cũng không thể làm ra bất cứ phản ứng gì được.
"Chúc đại nhân, ngươi đang làm gì thế hả! Mau kéo nàng ta ra!"
Hứa Kiêu Vi rống lên với người bên cạnh.
Thời gian trước sau cũng chỉ qua mấy giây, Chúc Đông Phong lấy lại tinh thần, lập tức tiến lên.
Tốc độ của Sơ Tranh nhanh hơn hắn ta, xoay chuyển hướng tay Hứa Kiêu Vi, một điểm ánh sáng hiện lên trong đáy mắt công chúa Thường Hoan.
Công chúa Thường Hoan nhíu mày, nhìn vào trong tay Hứa Kiêu Vi.
Bước chân của Chúc Đông Phong cũng ngừng lại.
Trong lòng bàn tay Hứa Kiêu Vi thình lình kẹp lấy một cây ngân châm rất nhỏ, không nhìn kỹ cũng không nhìn ra được.
Công chúa Thường Hoan bỗng nhiên trừng lớn mắt, khiếp sợ nhìn về phía Hứa Kiêu Vi.
Vừa rồi nếu như ả chụp lên bả vai nàng, vậy không phải cây ngân châm này sẽ đâm vào trong da thịt nàng sao?
Vừa rồi Hứa Kiêu Vi muốn ném châm đi, nhưng ngón tay hoàn toàn không theo khống chế.
Lúc này lộ ra, sắc mặt Hứa Kiêu Vi đen như đáy nồi, phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía người phá hư chuyện tốt của mình.
Nếu không phải cô đột nhiên xuất hiện, túm lấy mình, thì bây giờ đã chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đối mặt với ánh mắt chứa lực sát thương của Hứa Kiêu Vi, Sơ Tranh mặt không cảm xúc rút ngân châm ra.
Trên ngân châm dường như có bôi độc, hiện ra ánh sáng không bình thường lắm.
Sơ Tranh đưa ngân châm cho công chúa Thường Hoan: "Chắc là có bôi gì đó, cho người kiểm tra một chút."
Lúc này công chúa Thường Hoan tức giận đến mức toàn thân phát run, đôi mắt đẹp trừng Hứa Kiêu Vi: "Hứa Kiêu Vi, ngươi giỏi lắm!"
Mặc kệ ngân châm này là gì, động thủ với một công chúa như nàng, bị bắt được tại trận, lần này Hứa Kiêu Vi sẽ không được tha đơn giản như thế đâu.
-
Công chúa Thường Hoan muốn mang Hứa Kiêu Vi tiến cung xử lý chuyện này, Sơ Tranh làm một trong những người trong cuộc, cũng bị công chúa Thường Hoan mời tiến cung làm nhân chứng.
Công chúa Thường Hoan đương nhiên phải cáo trạng với Hoàng đế.
Hoàng đế mặc dù ngu ngốc vô năng, mấy năm gần đây trầm mê hưởng lạc, không muốn gặp đại thần.
Nhưng con gái của mình cầu kiến, Hoàng đế sao có thể không gặp được.
Công chúa Thường Hoan đi lên chính là khóc lóc kể lể một trận, tư thế kia làm Sơ Tranh cũng bị giật mình.
Cô cảm thấy... Thiết lập nhân vật của công chúa Thường Hoan không phải loại này mà.
Vì sao lại đột nhiên thay đổi?
【 Tiểu tỷ tỷ, khi nên khóc thì phải khóc, cô phải biết, đứa bé biết khóc sẽ có kẹo đường ăn. 】 Vương Giả online dạy học.
Nội tâm Sơ Tranh cực kỳ lạnh lùng: Ta lại không thích ăn kẹo.
【...】 Nếu cô nói như vậy, vậy ta cũng không có cách nào nha.
Công chúa Thường Hoan ngay lập tức gọi ngự y tới, để hắn kiểm tra xem trên ngân châm kia là gì.
Lúc đầu Hứa Kiêu Vi có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, một mực chắc chắn mình chỉ muốn đùa một chút, trên ngân châm cũng không phải độc dược gì.
Quả nhiên ngự y rất nhanh đưa ra kết quả.
Trên ngân châm bôi một loại dược vật có thể khiến thân thể người ta ngứa ngáy, dược tính chỉ có một canh giờ, không có độc tính gì.